Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 412

Trước Sau

break

“Chị con mười tuổi đã tham gia quân đội, năm nay con cũng mười hai rồi, còn cảm thấy kéo chân sau của chị ấy đấy!”

Tần Thủ Quốc dừng một lát rồi nói: “Tình huống của con bé khác của con, hơn nữa lúc đó chị con ở ngay dưới sự trông nom của cha, ai xảy ra chuyện cũng không thể nào để con bé xảy ra chuyện được! Bây giờ con chạy xa thế, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Cha cũng ngoài tầm với!”

Đa Bảo không tiếp lời, sắp xếp túi đồ thứ ba xong, tay chuẩn bị thu xếp túi thứ tư.

Trên đến chăn gối, dưới đến xà bông rửa mặt, thấu đáo đến mức khiến người ta xem thế là đủ rồi.

Tần Thủ Quốc nhìn đây đâu phải là hành trang gọn nhẹ ra tiền tuyến, đây rõ ràng là dọn nhà mà.

A Nhiên nuôi đứa con trai này còn phải tỉ mỉ hơn ba đứa còn lại, ba đứa kia có nói lắp cũng có thể nuôi được, nhưng Đa Bảo thì khác.

Đồ ăn, đồ dùng quá sơ sài không được, trên người sẽ có phản ứng ngay tức thì.

Ngay cả chiếu lót đệm ngủ cũng phải dùng cái mềm mại, nếu không ngày hôm sau thằng bé sẽ bị dị ứng ngay.

Lương thực phụ càng không thể để thằng bé ăn, A Nhiên nói cổ họng Đa Bảo nhỏ, nuốt không trôi.

Bây giờ một cậu ấm được nuông chiều như vậy muốn ra tiền tuyến, thằng bé có thể sống được sao?

Tần Thủ Quốc nghiêm túc lên tiếng: “Con muốn học y, cha mẹ không phản đối, trước tiên học hành cho tốt, sau này làm bác sĩ trong doanh trại cũng không thành vấn đề, cha sẽ sắp xếp cho con.”

Đa Bảo ném toàn bộ sách trên bàn vào túi, hùng hồn trả lời:

“Đọc hàng nghìn quyển sách cũng không bằng đi nghìn dặm đường, sách là vật chết, muốn tiến bộ còn không nhanh bằng thực hành ở hiện trường. Hơn nữa bây giờ không có đại học, con học hành nhiều hơn nữa thì có ích gì?”

Có vô dụng đến mấy cũng đáng tin hơn việc con mới mười hai tuổi lại muốn ra chiến trường.

Tần Thủ Quốc đang định dạy dỗ đôi câu, dưới lầu đã truyền đến giọng nói của Lương Hoành.

“Sắp xếp thế nào rồi?”

Đa Bảo lập tức đáp lại: “Thầy ạ, thầy chờ một chút, em xong ngay đây.”

Cậu dứt lời, quay đầu lại nói với Tần Thủ Quốc: “Con gọi điện thoại bảo cha về cũng không phải là để cha khuyên con. Cha khuyên mẹ con đi, nếu như bà ấy biết con muốn đi, chắc chắn sẽ sốt ruột không thôi.”

Tần Thủ Quốc tức đến đen mặt mà mắng: “Đồ không có lương tâm, con chỉ sợ mẹ giận, cha giận thì bảo ai dỗ đây hả? Nếu mẹ con biết con muốn ra chiến trường, thể nào cũng muốn ly hôn với cha mất. Con quên chuyện kia của chị con rồi à, không sợ bà ấy gây gổ với cha nữa ư?”

“Con không dám quên.”

Đa Bảo ném hai cái túi lớn xuống dưới chân Tần Thủ Quốc, tỏ ý ông xách giúp mình, vừa cười nói:

“Có lẽ là bọn con biết có cha ở sau lưng, cho nên mới có thể không có đắn đo và trói buộc, nói đi là đi. Đây cũng là do cha nuông chiều mà ra, cha là trụ cột của nhà con, lại là người cha tốt của bọn con.”

Tần Thủ Quốc giận dữ đáp trả: “Bớt nói lời ngon ngọt với cha đi, ông đây không nuốt nổi dáng vẻ này của con.”

Đa Bảo cười ngây ngô nhìn ông.

Đa Bảo không giống A Nhiên, chẳng giống một chút xíu nào hết. Có đôi khi Tần Thủ Quốc còn nghĩ, có lẽ là thằng bé giống cha ruột mình hơn.

Mặt trời gay gắt như lửa, đây chính là thiếu niên do chính tay ông nuôi nấng mà!

Tần Thủ Quốc có thể làm gì đây, chỉ có thể xách hai cái túi lớn đi xuống lầu.

Lương Hoành ở dưới lầu nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một cái liếc mắt lạnh lẽo.

Lương Hoành thấy hai cái túi lớn kia, vẻ mặt không nói nên lời nhìn Tần Thủ Quốc, giống như đang hỏi ông: Cầm nhiều đồ như vậy, dọn cả nhà đi à?

Giọng điệu Tần Thủ Quốc lạnh lẽo: “Đằng sau còn hai cái nữa, anh dẫn thằng bé đi thì phải trông nom người cho tôi, một cọng lông cũng không được thiếu, nếu không Lương Mỹ Lệ nhà anh...”

Lời còn chưa dứt, Lương Hoành đã hiểu rồi, em gái nhà mình còn ở trên tay người ta mà.

Ông ấy nghiêm nghị trả lời: “Cậu yên tâm, chỉ là dẫn thằng bé đi mở mang kiến thức, không cần thằng bé làm gì hết, vả lại Đa Bảo cũng có thể làm mà.”

 

break

Báo lỗi chương