Mạc Tư Văn nói xong câu cuối cùng thì đầu hếch lên thật cao, trên mặt cười vô cùng đắc chí, hoàn toàn không coi Lan Khởi Nguyên ra gì.
Tỉnh Túc chỉ là một nơi nhỏ bé cằn cỗi, khoa phiên dịch cũng chỉ là một khoa nho nhỏ. Lan Khởi Nguyên quản lý một khoa mà thôi, bà ta có thể có bản lĩnh gì?
Lan Khởi Nguyên là gì khi so sánh với cha ông ta chứ?
Lâm Chính Nhiên đi ra ngoài không bao lâu, mới nhớ ra có chuyện muốn hỏi cô giáo nên vòng trở lại, không đúng lúc nghe thấy những lời này.
Những năm qua, Mạc Tư Văn chỉ trưởng thành thân thể lại không phát triển đầu óc, vẫn ngu xuẩn như thế.
Bà gõ cửa một lần, nhắc nhở người bên trong, Mạc Tư Văn quả nhiên nhìn sang rồi.
Lâm Chính Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay ông ta, hỏi: “Cha anh ghê gớm như vậy, vừa khéo, tôi quen biết bí thư của ủy ban kiểm tra kỷ luật, bằng không ngày khác tôi nhờ ông ấy mời cha anh đi uống chút trà nhé?”
Mạc Tư Văn có bại não đến đâu cũng biết chuyện này không thể được.
Nếu như thật sự để bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật mời cha ông ta uống trà, đến lúc đó không chỉ cha ông ta tiêu đời, mà ông ta cũng xong đời luôn.
Người ta đều nói làm tri phủ thanh liêm ba năm đã thu được mười vạn lượng bạc trắng, thật ra cha ông ta cũng không liêm khiết như thế, nếu không chiếc đồng hồ nổi tiếng khảm nạm vàng này từ đâu ra? Còn có tiêu phí ngày thường của ông ta nữa, một bữa cơm của ông ta đáng giá tiền lương một tháng của người bình thường.
Mạc Tư Văn bị ánh mắt của Lâm Chính Nhiên nhìn đến kinh hãi, theo bản năng muốn giấu đồng hồ trên tay đi.
Nhưng ông ta mặc áo tay ngắn không có chỗ nào để giấu, toàn thân quẫn bách bị lộ ra dưới ánh sáng.
Dưới ánh nhìn cười mà như không cười của Lâm Chính Nhiên, một người đàn ông ba mươi tuổi như Mạc Tư Văn bị ép phải chạy mất dạng.
Lan Khởi Nguyên chỉ Lâm Chính Nhiên, cười đến nỗi bụng cũng đau.
Bà ấy học theo giọng điệu của Mạc Tư Văn, nghiêm nghị nói: “Cô như vậy không sợ đắc tội nhà họ Mạc tôi ư?”
Lâm Chính Nhiên cười tủm tỉm đáp: “Em quen bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật, em mời cha cậu ta uống trà.”
“Nghịch ngợm.” Lan Khởi Nguyên hơi gật đầu với Lâm Chính Nhiên.
Cùng lúc đó, Đa Bảo ở nhà đang sắp xếp hành lý, Tần Thủ Quốc đi đi lại lại trong phòng, lo lắng đến nỗi chân mày sắp thắt thành nút rồi.
Một lát sau, ông chống nạnh hỏi Đa Bảo: “Mẹ con có biết con muốn đi không?”
Đa Bảo: “...”
“Mẹ không biết.” Đa Bảo ấp úng nói: “Một số nước có xung đột biên giới với Trung Quốc, chỗ đó rất thiếu bác sĩ, thầy cũng tạm thời nhận được mệnh lệnh đi, trừ con ra thì không mấy ai biết, bây giờ chỉ có thêm một mình cha.”
Lương Hoành là quân y, mà còn là một quân y có cấp bậc Thiếu tướng.
Ban đầu lý do Tần Thủ Quốc muốn Lương Hoành dạy dỗ Đa Bảo là bởi vì người ta là một người có năng lực thật sự.
Chiến trường mà Lương Hoành tham gia là chiến trường chân thực với đao thật súng thật, hơn nữa y thuật của ông ấy cũng thật sự rất khá.
Có tiện lợi này đương nhiên là phải gấp rút cho người trong nhà rồi, cho nên ông mới bảo Lương Hoành nhận Đa Bảo làm học trò.
Lúc đầu Lương Hoành không đồng ý, gần hai năm qua Đa Bảo cũng không đi học nữa, mỗi ngày đều chạy đến nhà họ Lương. Nửa năm trước, Lương Hoành này mới mở miệng nhận dạy dỗ Đa Bảo.
Anh nói nhận thì nhận thôi, bây giờ lại mang người ra tiền tuyến là chuyện gì xảy ra hả?
Trên chiến trường tàn sát khốc liệt, Đa Bảo cũng mới mười hai tuổi, thằng bé có thể làm được không?
Từ nhỏ Đa Bảo cũng đã biết bản thân muốn làm gì rồi, đừng thấy bình thường thằng bé dễ nói chuyện, khi cứng đầu lên thì ngay cả lời của A Nhiên cũng sẽ không nghe.
“Nơi đó hỗn loạn rối ren, đạn không có mắt, súng pháo vô tình, sẽ nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, con bảo cha ăn nói với mẹ con ra sao đây? Vả lại, bây giờ con mới có chút tuổi muốn lên tiền tuyến, con nghĩ thế nào vậy?”
Đa Bảo nghĩ như thế nào?
Cậu đã nghĩ thông suốt rồi.