Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 410

Trước Sau

break

Điều này bảo ông ta cam lòng thế nào chứ!

“Không có tôi, tôi xem hôm nay cô làm thế nào để phiên dịch được tài liệu?” Mạc Tư Văn cười khẩy không thôi, ánh mắt như đang xem kịch vui.

Trưởng khoa còn ở đây mà, nếu là bình thường Mạc Tư Văn cũng không dám nói như thế.

Sở dĩ hôm nay ông ta không coi người khác ra gì, đó là bởi vì ông ta đã có chỗ tốt để đi rồi, cũng không cần bị hai bà già bọn họ cáu kỉnh nữa.

Hai người phụ nữ đè lên đầu ông ta, có thể tưởng tượng được những năm qua Mạc Tư Văn hiếu thắng đã bực bội đến cỡ nào.

Lâm Chính Nhiên khoanh tay đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta, đôi mắt không gợn sóng khiến người ta không khỏi đoán già đoán non.

Cô ta có ý gì?

Sao cô ta lại nhìn mình như vậy?

Có phải cô ta xem thường mình không?

Lâm Chính Nhiên không nói lời nào, chỉ nhìn ông ta.

Mạc Tư Văn bị bà nhìn đến lo lắng, còn nghi ngờ rất nhiều điều.

Lâm Chính Nhiên nhúc nhích, ánh mắt không chớp mà chậm rãi đi về phía ông ta.

Phản ứng đầu tiên của Mạc Tư Văn là hơi thở chậm lại, sau đó là sống lưng lạnh toát.

Ông ta lại suy đoán: Rốt cuộc cô ta có ý gì?

Trên mặt Lâm Chính Nhiên không có biểu cảm, đi đến bên cạnh ông ta.

Bỗng nhiên, bà hơi giẫm gót chân, tiếng vang giòn giã khiến Mạc Tư Văn sợ đến mức hít một hơi khí lạnh rồi lùi về sau một bước.

Khí thế kia khiến người ta rét run từ tận đáy lòng, ông ta không nhịn được muốn tiếp tục lùi về đằng sau.

Nhưng danh dự của đàn ông lại nói cho ông ta: Mày không thể sợ sệt như vậy được, phải đánh trả lại.

“Người đàn bà điên nhà cô...”

“Không có anh, tôi còn không làm tốt mọi việc được sao?”

Lâm Chính Nhiên cầm tài liệu mà Mạc Tư Văn ném lên bàn, vừa lật trang vừa bình tĩnh mở miệng:

“Anh đừng quá coi trọng bản thân, thế giới này không có anh vẫn quay như thường thôi.”

Lâm Chính Nhiên thấp hơn Mạc Tư Văn một chút, nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn ông ta rất nhiều.

“Anh tưởng rằng mình là Thái tử à? Triều nhà Thanh đã diệt vong từ lâu rồi, Thái tử ạ...”

Dáng vẻ nhẹ giọng mỉm cười yếu ớt mỉa mai người khác của bà khiến người ta nghiến răng oán hận, mà lại không thể làm gì.

Lâm Chính Nhiên nói xong thì không thèm nhìn ông ta nữa, cầm tài liệu đi ra ngoài.

Lan Khởi Nguyên buồn cười, nhưng bà ấy nhịn được.

Bà ấy nhìn Mạc Tư Văn không nhúc nhích, hỏi: “Cậu còn việc gì không?”

Thật đúng là có, Mạc Tư Văn còn chưa hoàn hồn lại từ sự chế giễu của Lâm Chính Nhiên vừa rồi, ông ta theo bản năng giật mình đưa tài liệu đang cầm trên tay tới.

Lan Khởi Nguyên nhận lấy đọc, rồi lập tức trả lại cho ông ta, mở miệng: “Cậu muốn chuyển công tác thì tôi không phê duyệt, nếu thật sự muốn đi thì từ chức đi.”

Lan Khởi Nguyên cảm thấy không khả quan về việc Mạc Tư Văn muốn đi Bắc Kinh, người từ trong tay bà ấy ra ngoài, sau này người mất mặt bị chê cười sẽ là bà ấy.

Cho nên không được.

Mạc Tư Văn không ngờ lại bị từ chối, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Tôi đã thương lượng công việc bên kia với người ta xong rồi, còn thiếu một phần giấy tờ, bà dựa vào cái gì mà không phê duyệt hả?”

Lan Khởi Nguyên nhìn thẳng vào ông ta, nói: “Nếu cậu đã tìm xong công việc rồi cũng không thiếu chữ ký này của tôi, cậu cứ đi là được. Ngay cả tìm nhà tiếp theo sau lưng tôi cũng xong rồi, cậu không tôn trọng tôi, trong lòng không coi tôi là lãnh đạo, vậy thì đi đi, tôi không ngăn cậu.

Mạc Tư Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn bà ấy: “Nếu như không phải sau này lý lịch cá nhân của tôi cần xét duyệt, bà cho rằng tôi sẽ tìm bà...”

Lan Khởi Nguyên cắt ngang lời ông ta: “Cậu muốn chuyển công tác, tôi sẽ không phê duyệt lý lịch, cậu muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, tôi không ngăn cản cậu.”

Bà ấy lại liếc mắt nhìn tài liệu trong tay ông ta lần nữa, tiếp tục lên tiếng: “Cậu cũng có năng lực tự mình tìm việc rồi, thế thì tự mình giải quyết chuyện xét duyệt đi.”

“Mấy người nhằm vào tôi.” Mạc Tư Văn tràn đầy căm phẫn đáp trả: “Các người không muốn thấy tôi tốt, nhìn không quen gia thế tôi tốt. Tôi tìm được công việc điều đến Bắc Kinh là năng lực của tôi, bà không phê duyệt, bà có đắc tội nổi nhà họ Mạc tôi không?”

 

break

Báo lỗi chương