Lâm Chính Nhiên lập tức hỏi người ngoài cửa: “Tôi nhớ anh biết tiếng Đức, anh đi phiên dịch phần tài liệu kia của cậu ta đi, ký tên anh vào.”
Chu Duệ chần chờ một hồi, ông ấy không phải là không muốn phiên dịch, cơ hội này là ngàn năm có một với ông ấy, nhưng ông ấy không đắc tội nổi Mạc Tư Văn.
Cha của Mạc Tư Văn là bí thư Thành ủy của tỉnh Túc, ông ấy chỉ là một dân thường nhỏ bé không có chỗ dựa, lỡ như đắc tội người ta, ông ấy thật sự không cần làm việc nữa.
Lan Khởi Nguyên thấy thái độ do dự không quyết định được của ông ấy thì cười nhạo.
Lâm Chính Nhiên hiểu rõ tại sao cô giáo lại cười như thế, đây là bà ấy không thích Mạc Tư Văn thường xuyên dùng thân phận nhà mình để đè ép người khác, bây giờ còn mang cả tập tục này đến khoa của bọn họ.
Cho nên bà ấy mất hứng.
Chu Duệ ở ngoài cửa đỏ mặt tới tận mang tai, ông ấy thừa nhận mình sợ, nhưng ông ấy là thật sự sợ hãi.
Lâm Chính Nhiên nhìn thẳng vào Chu Duệ rồi nói: “Bây giờ anh đi đi, bảo cậu ta mang tài liệu đến đây.”
Sắc mặt của Chu Duệ khá hơn nhiều, cúi chào xong liền đi ngay.
Lan Khởi Nguyên nhìn ra ngoài cửa, nụ cười không đạt đến đáy mắt, cất lời:
“Em nghĩ tại sao Bắc Kinh bên kia lại chìa tay mời người với chúng ta?”
Lâm Chính Nhiên chưa kịp hỏi lại, Lan Khởi Nguyên đã đáp lại: “Bây giờ biên giới lỏng lẻo, tất cả quan chức đều ra nước ngoài ngoại giao. Đó là bởi vì bọn họ thiếu người, cho nên mới đi chào mời nhân tài khắp nơi.”
Lâm Chính Nhiên nghe một hiểu người: “Mạc Tư Văn cũng muốn đi Bắc Kinh ạ?”
Lan Khởi Nguyên gật đầu, còn tiếp lời: “Bên trên không đến bên cạnh cô mời ngời, một đứa con nhà giàu đến đây bốn năm cũng không có năng lực gì có thể thể hiện được thì ngay cả hỏi cô cũng sẽ không cho, không phải người ra ngoài làm cô mất mặt.”
Lan Khởi Nguyên khinh thường Mạc Tư Văn là bởi vì ông ta kiêu ngạo, tự cao lại không biết khiêm tốn.
Làm một phiên dịch viên sẽ có trách nhiệm lớn lao, trừ việc phải có kiến thức chuyên nghiệp vững vàng ra thì càng phải điềm tĩnh, ổn định.
Mạc Tư Văn lại thích đi khắp nơi rêu rao như một con chim công.
Cho nên dù là có người đến tìm Lan Khởi Nguyên mời người, bà ấy cũng sẽ không để Mạc Tư Văn ra ngoài, vẫn là câu nói kia, sợ mất mặt.
Lan Khởi Nguyên vừa nhắc lại chuyện cũ, đặt ly xuống rồi nói: “Em yên tâm qua bên kia đi, chính bọn họ chìa tay chỉ đích danh mời em, vị trí của em chắc chắn sẽ không thấp hơn bây giờ. Có điều em cũng biết đây, cho dù vị trí giống nhau, nhưng chênh lệch giữa hai tỉnh khác biệt một trời một vực, em cứ trầm tĩnh làm việc tốt đẹp là được. Em cũng đừng luôn dùng chuyện tuổi tác này để so sánh với người khác, người ta chỉ đích danh mời em thì tất nhiên có năng lực của em. Hay là em cảm thấy một vị nguyên lão lập được công lao hiển hách đã già cả lú lẫn đến mức tùy tiện chỉ điểm một người ư?”
Sắc mặt Lâm Chính Nhiên hơi bối rối, bà thừa nhận rằng trong lòng mình từng rất tự ti khi nhìn thấy thế hệ trẻ trung hơn bản thân.
Nhưng đó cũng chỉ là xuất hiện nhất thời mà thôi. “Không sợ nắng gắt, dũng cảm tiến về phía trước”, lời này là con gái dặn dò bà trước khi đi, bà cũng không dám quên, cả đời cũng sẽ không quên.
“Để cô bận tâm lo nghĩ rồi.” Lâm Chính Nhiên kéo tay Lan Khởi Nguyên cười đáp: “Cô ơi, em sẽ không làm cô thất vọng đâu.”
Lan Khởi Nguyên rất vui vẻ, bà ấy biết Lâm Chính Nhiên khác với bọn họ.
Tỉnh Túc là một nơi nghèo nàn, có thể không giữ được con phượng hoàng vàng tỏa sáng chói mắt này.
Lan Khởi Nguyên còn muốn dặn dò đôi câu, nhưng Mạc Tư Văn đã không gõ cửa mà tiến vào, ông ta đặt một phần tài liệu thật dày lên bàn.
Thời gian khiến con người tiến bộ, cũng có thể khiến con người thụt lùi, mà Mạc Tư Văn là người sau.
Từ sau khi cha ông ta lên làm bí thư Thành ủy, cái từ khiêm tốn này chưa từng xuất hiện trên người Mạc Tư Văn.
Bây giờ, Mạc Tư Văn phiên dịch một vài tài liệu ở khoa phiên dịch, Lâm Chính Nhiên tiến vào cùng ông ta đã trở thành phó trưởng khoa, sớm đã là người mà ông ta phải ngẩng mặt trông lên rồi.