Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 408

Trước Sau

break

Lâm Chính Nhiên chẳng nói đúng sai, theo như Nam Phong nói, hai năm sau sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học.

Hai người đi cầu thang lên lầu hai, Lan Khởi Nguyên nói: “Người bên kia hy vọng em trả lời càng sớm càng tốt, hôm nay cô thông báo cho em rằng cô đã giúp em hồi âm rồi. Trong vòng mười ngày sẽ đến Bắc Kinh trình diện, em chuẩn bị chút ít rồi lên đường thôi.”

Lâm Chính Nhiên cười không được, mà không cười cũng chẳng xong: “Em vẫn chưa bàn bạc với nhà em, lần này qua hẳn là cắm rễ ở chỗ đó luôn, vợ chồng ở riêng hai nơi, anh ấy biết thì thế nào cũng nóng nảy với em.”

Lan Khởi Nguyên cười trộm rồi nói: “Cô cũng mặc kệ em bàn bạc với Tư lệnh Tần như thế nào, dù sao thì trong vòng mười ngày, em phải đến Bắc Kinh là được. Nếu như em đi, chiến tích của cô sẽ thêm một điều nữa. Học sinh cô dạy ra đi làm phiên dịch viên cho người có công lao lớn trong việc khai sinh nước nhà, từ nay về sau cô phải khoe khoang chuyện này mới được. Tư lệnh Tần nhà em không nằm trong phạm vi suy tính của cô, cô mặc kệ.”

Bà ấy mỉm cười khoát tay.

Lâm Chính Nhiên buồn cười đáp lời: “Học sinh giỏi hơn cô giáo mà cô còn không biết xấu hổ đi khoe khoang bên ngoài, người ta không cười nhạo cô ạ?”

“Sao lại không thể chứ?” Lan Khởi Nguyên lập tức nghiêm nghị phản bác: “Bụng dạ cô rộng rãi, có thể khoan dung cho những người giỏi giang hơn cô. Tre già măng mọc, thế hệ sau giỏi hơn thế hệ này của chúng ta mới chứng tỏ quốc gia chúng ta vẫn luôn tiến bộ.”

Lan Khởi Nguyên cười khẩy tiếp lời: “Ai dám cười cô, bà đây sẽ mắng cả nhà người đó.”

Phiên dịch viên là người kiếm cơm dựa vào miệng lưỡi, chịu gì cũng sẽ không chịu thiệt, Lâm Chính Nhiên vẫn hiểu rõ điều này.

Lan Khởi Nguyên dứt lời, liếc bà hỏi: “Bên ngoài lại có ai nói chuyện phiếm về bà đây hả?”

Lời ong tiếng ve cũng không ít, đại đa số đều nói: Sớm muộn gì Lâm Chính Nhiên cũng sẽ giẫm trưởng khoa xuống để bản thân thăng chức, chỉ có cô giáo ngốc nghếch không biết, còn ân cần quan tâm với bà.

Mọi người đều nói Lan Khởi Nguyên đần độn, nói Lâm Chính Nhiên bà lòng muông dạ thú.

Lâm Chính Nhiên nghe được rất nhiều câu tương tự như thế, có lẽ Lan Khởi Nguyên cũng biết, nhưng hai người cũng chưa từng quan tâm.

Lâm Chính Nhiên xua tay phủ nhận, cần gì phải vì những lời như vậy mà làm cho cô giáo không vui. Dù sao thì bà cũng phải đi, đến lúc đó tin đồn nhảm sẽ chưa phá tự vỡ rồi.

Điều bà lo lắng lại là một chuyện khác.

Lâm Chính Nhiên và bà ấy đi vào văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau, bà rót ly nước cho Lan Khởi Nguyên rồi nói:

“Lần này em đi Bắc Kinh, sợ rằng là bắt đầu từ phiên dịch hội nghị và văn kiện. Tuổi tác em bày ra ở đó, năm nay ba mươi lăm rồi, người giỏi giang trẻ tuổi hơn em có rất nhiều, người ta thua kém em chỗ nào chứ? Cô cũng đừng ôm hy vọng quá lớn về em, có lẽ ông Giang mời người từ chỗ cô là tán thưởng, xung động nhất thời mà thôi. Bằng không có người trẻ trung hơn em, người ta dựa vào cái gì mời em chứ?”

Lan Khởi Nguyên uống trà, nhìn cô một cách rõ ràng. Bà ấy vừa định lên tiếng, ngoài cửa đã có người đàn ông gõ cửa, ông ta xấu hổ nói:

“Phó khoa, Mạc Tư Văn nói anh ta không phiên dịch được phần tài liệu tiếng Đức mà cô đưa. Tài liệu phải gửi đi trước khi tan làm, mà lúc này đây anh ta không làm được chữ nào, làm sao bây giờ?”

Lâm Chính Nhiên nhíu chặt mày lại.

Mạc Tư Văn đối kháng với bà không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.

Sau đó, bà lên làm phó trưởng khoa của khoa phiên dịch thì đối nghịch càng sâu hơn.

Trước kia bọn họ chẳng qua là nóng nảy cãi nhau, ông ta không dám thẳng thắn bãi công, bây giờ lại bắt đầu cau mặt rồi ư? Ai cho ông ta tự tin thế?

Lâm Chính Nhiên quay đầu lại nhìn cô giáo.

Lan Khởi Nguyên tự rót ly trà cho mình, cười khanh khách mở miệng: “Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, bây giờ em vẫn là phó khoa.”

Ý nói là cậu ta vẫn ở dưới quyền em, tùy em xử lý.

 

break

Báo lỗi chương