Tần Thủ Quốc nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng anh cũng không thể nói với vợ mình như vậy được, nếu không nước sẽ ngập Kim Sơn mất.
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu, cô nuốt nước miếng, khó nức nở hỏi anh: “Trước kia anh... Có phải cũng chụp ảnh như vậy hay không?”
Cô khóc đến đôi mắt đỏ hoe, tiếng nghẹn ngào run rẩy cực kỳ giống động vật nhỏ bị thương, yếu đuối lại không ai giúp đỡ, hết sức đáng thương.
Điều này khiến người khác làm sao nhẫn tâm nổi chứ?
Tần Thủ Quốc đá văng cái chậu sắt trên đất, lần đầu tiên anh quên kỷ luật là thứ gì.
“Chúng ta giữ lại ảnh, không đốt nữa, nhất định sẽ có ngày có thể lấy ra.”
Lâm Chính Nhiên không hiểu cũng không phản ứng kịp, mới vừa rồi anh nói cực kỳ vô tình.
Một tấm cũng không thể giữ lại mà.
Sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Tần Thủ Quốc kéo cô đứng dậy, lau nước mắt cho cô rồi lên tiếng dỗ dành: “Nam Phong để lại thư cho em, em muốn đọc không?”
“Có.” Cô không do dự nói.
Thật ra thì đó không phải thư, mà là di thư mà mỗi một người để lại trước khi rời đi.
Tần Thủ Quốc đã đọc di thư rồi, không thành vấn đề nên anh mới cầm về.
Di thư viết như sau:
Gửi đến người mẹ kính yêu nhất của con, đồng chí Lâm Chính Nhiên, từ đầu đến cuối mẹ là người mẹ tốt nhất.
Mẹ là niềm hy vọng, là sức mạnh cho con gái tiến về phía trước.
Chỉ mong cuộc đời này của mẹ hiền, không sợ nắng gắt, dũng cảm tiến lên.
Trân trọng.
Kính thư.
Cuối cùng: Phải vui vẻ mỗi ngày đó!
Lâm Chính Nhiên lập tức nín khóc mà bật cười.
Tần Thủ Quốc ôm lấy cô, hôn lên mi tâm cô, thâm tình cất lời:
“A Nhiên của anh phải vui vẻ mỗi ngày, xứng đáng với thời gian, xứng đáng với cuộc đời này.”
***
Thoáng cái đã bốn năm trôi qua.
Mùa hè năm 1975.
*Lúc này LNP 18t nhé, một số nhân vật sẽ được đổi xưng hô.
Ngày tháng bảy chính là thời điểm nóng nhất trong năm, dưới bóng cây loang lổ, hai người phụ nữ chậm rãi đi về phía văn phòng.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút là trưởng khoa Lan Khởi Nguyên của khoa phiên dịch ở tỉnh Túc.
Bà ấy có mái tóc ngắn buộc gọn gàng ra sau tai, trên người mặc bộ trang phục Lenin sạch sẽ chỉnh tề, giọng nói cởi mở có khí thế, khí chất tự nhiên chững chạc, rất dày dạn kinh nghiệm.
Bà ấy nói với Lâm Chính Nhiên: “Tình hình năm nay tốt hơn mấy năm trước nhiều rồi, mặc dù chỗ của chúng ta tốt, nhưng vẫn kém hơn những nơi như Bắc Kinh. Ông Giang ở Bắc Kinh đứng ra mời em với cô, cô ấy à cũng không muốn giữ em lại đâu.”
Lan Khởi Nguyên mỉm cười rất vui vẻ yên tâm, bà ấy nhìn Lâm Chính Nhiên nói đùa:
“Nếu như không phải năm nay cô sắp sáu mươi, cô cũng sẽ cạnh tranh với em, có thể làm người phiên dịch cho người như ông Giang, đó sẽ là vinh dự cả đời của cô.”
Ông Giang tên là Giang Phục, là người có công lớn trong việc khai sinh ra Trung Quốc.
Ông ấy là một trong số những lãnh đạo quan trọng của Đảng và Nhà nước, cũng là một nhà chính trị vô cùng tài giỏi. Làm việc chung với người như vậy đúng là hết sức may mắn.
Bốn năm trước, Lâm Chính Nhiên đến Liên Xô để làm phiên dịch, sau khi hoàn thành nhiệm vụ vượt mức đã được người bên trên để ý đến, cho nên bà được điều đến tỉnh Túc làm việc ở khoa phiên dịch.
Lúc đó, người biết tiếng Liên Xô không nhiều, dựa vào ưu thế của bản thân, cho nên những năm gần đây, bà thăng chức rất nhanh, cũng khiến nhiều người biết đến bà hơn.
Mấy năm qua, bà đi theo lãnh đạo của tỉnh Túc đi công tác ngoại tỉnh, cũng từng đi cùng các quan viên tham dự mấy lần hoạt động của Nhà nước.
Cho nên đã có người chú ý đến bà.
Lâm Chính Nhiên hơi do dự trả lời: “Lần này khác với lần trước, phải đi phiên dịch tiếng Anh, hơn nữa còn là ra nước ngoài, em sợ...”
Bà nói được một nửa, Lan Khởi Nguyên đã trải qua thời đại hiện giờ này, tất nhiên biết rõ bà sợ cái gì.
Lan Khởi Nguyên lập tức cười nói: “Em sợ gì chứ? Em có xuất thân chính đáng tốt đẹp, còn có Tư lệnh Tần nhà em bảo vệ cho, nếu không được nữa thì ông Giang cũng không thể để em nhảy vào hố lửa chứ?”
“Bây giờ không giống trước kia nữa.” Lan Khởi Nguyên quay đầu lại cười nhạt nói: “Em chờ xem đi, những người gây chuyện náo loạn mười mấy năm kia, cũng nên đến lúc bọn họ xui xẻo rồi.”