Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 406

Trước Sau

break

Anh nhíu mày, vỗ mỗi đứa con trai một phát: “Đi sang một bên chơi đi, tất cả làm quân nhân hết thì ai dưỡng già cho mẹ các con và cha hả?”

Tần Thủ Quốc dứt lời, cả ba đứa con trai đều đồng loạt nhìn sang cô mình.

Tần Tiểu Muội tức chết, chuyện tốt không có phần cô, nhắc đến dưỡng già lại nhìn sang cô à? s(・` ヘ ´・;)ゞ

“Không nuôi, tất cả chết đói luôn đi!” Cô ấy dứt khoát nói thẳng.

Lúc trước Lâm Nam Phong từng mặc bộ quần áo này hai lần, nhưng bé vẫn không quen cho lắm, lại bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, toàn thân bèn nhúc nhích một chút.

Lâm Chính Nhiên thấy thế thì tiến lên vuốt cổ áo giúp con gái. Cũng chính lúc này đây, Lâm Chính Nhiên mới phát hiện, hóa ra con gái đã lớn rồi, cao bằng cô rồi.

Kết thúc chụp ảnh, ăn cơm xong, sau khi ngắm trăng, Lâm Chính Nhiên ngủ cùng con gái. Hai người thức trắng đêm mà trò chuyện với nhau đến sáng, nói đủ thứ chuyện trời Nam biển Bắc.

Sáng sớm, Lâm Chính Nhiên tiễn con gái ra cửa, cô đỏ hoe mắt, kìm nén lưu luyến.

Đa Bảo ôm lấy chị gái, khiến nước mắt của bé cũng cùng chảy ra.

Tiểu Muội ở trong phòng, sợ cảnh tượng này nên không ra tiễn.

Cặp sinh đôi đi học.

Xe của Tần Thủ Quốc chờ ở bên ngoài, Lâm Chính Nhiên chỉ tiễn đến cổng.

Tần Thủ Quốc tiễn Lâm Nam Phong đoạn đường cuối cùng.

Lâm Chính Nhiên cắn môi che giấu cảm xúc nhìn chiếc xe đi xa, sau khi dỗ Đa Bảo đi rồi, bản thân cô mới tự về phòng nhìn ảnh ngẩn người.

Ảnh chụp ngày hôm qua đã có rồi, rất đẹp, đầy đủ cả nhà. Ảnh gia đình đặt trong phòng khách, phòng con gái cũng có bày ảnh của mấy chị em bọn họ.

Lâm Chính Nhiên nghĩ như vậy thì làm ngay tức thì.

Tần Thủ Quốc vừa đi không bao lâu đã trở lại, anh nhìn vợ mình đang đặt những bức ảnh, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Tất cả những bức ảnh có liên quan đến Nam Phong đều phải tiêu hủy đi, không thể để lại tấm nào.”

Lâm Chính Nhiên khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ?”

Tần Thủ Quốc không giải thích thêm nhiều, anh chỉ nói: “Vì tốt cho con bé.”

Không riêng gì Nam Phong, ảnh của tất cả mọi người và tất cả mọi thứ liên quan đến người kia đều sẽ có người chuyên trách gửi đến nơi bọn họ sinh ra, xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến sự hiện diện của bọn họ.

Lâm Chính Nhiên không nói lời nào, lần đầu tiên cô nghiêm mặt lạnh lùng nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính Nhiên mới vặn hỏi: “Ngay cả một bức ảnh cũng không thể giữ lại, anh không cảm thấy rất tàn nhẫn sao? Sau này em nhớ con bé thì phải làm sao, em không tìm được con bé...”

Nói đến đây, Lâm Chính Nhiên nghĩ đến gì đó, tiến lên kích động hỏi Tần Thủ Quốc: “Nam Phong có thể viết thư về không?”

Tần Thủ Quốc lắc đầu.

Lâm Chính Nhiên thất vọng cụp mắt, người thoáng cái đã trở nên chán nản.

Tần Thủ Quốc đau lòng chết mất, anh ôm lấy vợ, nói: “Viết thư cho em thì không được, nhưng anh là cấp trên của con bé sẽ biết được tình hình gần đây của con bé, nhà chúng ta tốt hơn người khác rất nhiều.”

Anh vỗ vỗ lưng vợ, thở dài an ủi: “A Nhiên!”

Lâm Chính Nhiên tựa vào vai anh, cắn môi không nói lời nào.

Sau một hồi im lặng, Lâm Chính Nhiên chấp nhận sự thật này, hỏi anh: “Ảnh... Xử lý như thế nào?”

Lúc Lâm Chính Nhiên hỏi câu này, trái tim cô tựa như đang rỉ máu.

Tần Thủ Quốc tìm một cái chậu không đến, Lâm Chính Nhiên lựa hình của con gái ra, những bức ảnh chụp ở trên đảo lúc trước cũng không thể giữ lại.

Một xấp hình, Lâm Chính Nhiên xem đi xem lại, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh Lâm Nam Phong không cười mà rất nghiêm nghị kia, nước mắt đong đầy trong vành mắt của cô mới không nhịn được mà ào ào chảy xuống.

Tất cả ảnh bé đều nở nụ cười, chỉ duy tấm ảnh chụp ngày hôm qua không cười.

Cô cầm bức ảnh, run rẩy hỏi Tần Thủ Quốc: “Khi con bé chụp bức ảnh này đã nghĩ như thế nào đây?” Lâm Chính Nhiên nức nở nói: “Sao con bé dám chụp bức ảnh như vậy chứ?”

Ảnh này là hôm qua Nam Phong tách A Nhiên ra chụp, là di ảnh để lại cho bản thân bé.

Lần này rời đi, mỗi một người đều gạt chuyện sống chết sang một bên, chụp bức ảnh thì tính là gì?

 

break

Báo lỗi chương