Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 405

Trước Sau

break

Tần Thủ Quốc dỗ từng đứa ngủ trưa nhưng không thể dỗ dành thành công.

Buổi chiều không cần phải đi học, hiếm khi Đa Bảo không đi tìm thầy của cậu mà lại ở nhà.

“Chị, chị phải rời khỏi nhà à?"

Ngay khi Lâm Nam Phong chuẩn bị chợp mắt, Đa Bảo xuất hiện ở phòng bé.

Bé chừa lại một nửa giường, hai chị em đang nằm trên giường trò chuyện, Lâm Nam Phong nói: “Sau khi chị đi thì em chính là anh lớn rồi, phải chăm sóc cho mẹ và các em thật tốt, không được lười biếng đó."

“Chị, chị định đi bao lâu? Chị còn trở về nữa không?" Đa Bảo quay đầu lại, đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn bé.

“Đương nhiên là trở về rồi." Lâm Nam Phong nói: "Các em ở chỗ này, mẹ cũng ở chỗ này, nơi này chính là nhà của chúng ta không phải sao?"

Đa Bảo trầm mặc một lát lại hỏi: "Mẹ không cho chị tham gia quân ngũ, mẹ rất tức giận, có phải mẹ sẽ không cho chị đi hay không?"

“Mẹ đồng ý, cũng sẽ chấp nhận." Điểm này Lâm Nam Phong có thể cực kỳ chắc chắn.

Trong phòng, khi Lâm Nam Phong chuẩn bị đi ngủ, Đa Bảo lại thận trọng hỏi: "Chị ơi, em cũng muốn tham gia quân ngũ, sau này có phải mẹ cũng sẽ không vui vẻ và tức giận nhưng bây giờ hay không?"

Lâm Nam Phong mở to hai mắt hỏi cậu: "Vậy Đại Bảo muốn làm loại quân nhân nào?"

“Quân y." Cậu ngượng ngùng mắc cỡ nói: "Chị ơi, em muốn làm quân y."

"Nhóc ngoan, có chí khí."

Không nói tới ước mơ hiện tại của cậu, Lâm Nam Phong cũng phải khen ngợi vì cậu đã có quyết tâm như vậy.

Đa Bảo ngọt ngào chìm vào trong giấc ngủ trong tiếng ca ngợi của cô chị.

Lâm Chính Nhiên tức giận cả ngày, nhưng đến tết Trung thu cô đột nhiên vui vẻ trở lại. Sáng sớm, cô đánh thức Nam Phong dậy, mãi cho đến khi xuống lầu một bé mới biết.

“Chụp ảnh gia đình, con đi thay bộ quần áo đẹp đi.”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Nam Phong là liếc nhìn Tần Thủ Quốc, anh không phản đối mới di chuyển.

Ban đầu Lâm Chính Nhiên vẫn không hiểu tại sao chụp tấm ảnh thôi mà bé phải nhìn Tần Thủ Quốc, sau khi Nam Phong đi rồi, cô mới biết được.

Chuyện này tạm gác sang một bên.

Lại nói bây giờ.

Tần Thủ Quốc gọi bé lại, chỉ vào bộ quân trang bên cạnh rồi nói: “Thay bộ đồ này chụp đi.”

Lâm Chính Nhiên liếc anh, nhưng sau khi Nam Phong thay quần áo xong ra ngoài, ánh mắt của mẹ dán chặt vào bé mà không thể rời đi.

Quân trang bắt mắt, tôn lên tư thế oai hùng của con gái, dáng vẻ ngẩng đầu đứng thẳng giống như cây tùng xanh mọc thẳng trên đỉnh núi.

“Phong ba vùi dập như không, bốn phương gió cuộn chưa từng chuyển lay”.

Giờ phút này, Lâm Chính Nhiên đã thoải mái hơn một chút về việc con gái làm quân nhân này.

Mấy đứa bé trai trong nhà vây quanh chị gái, hai đứa nhỏ chảy nước miếng.

Sự ước ao của Đa Bảo không thể diễn tả bằng lời nói.

Tần Tiểu Muội cũng chẳng vui vẻ nói: “Người ta làm quân nhân thì vui mừng biết mấy.”

Cô ấy khoa tay múa chân tiếp lời: “Trước ngực cài hoa đỏ thắm, còn khua chiêng gõ trống vui mừng tiễn đưa, sao đến lượt nhà chúng ta đây thì im ắng. Người biết thì biết cháu đi làm quân nhân, không biết còn tưởng rằng cháu đi cải tạo lao động đấy!”

Tần Thủ Quốc nói: “Những thứ kia đều là hình thức, có cũng được không có cũng được, cải tạo lao động gì chứ! Em không hiểu thì đừng nói bậy bạ.”

Tần Tiểu Muội khịt mũi với anh trai mình: “Còn Tư lệnh nữa cơ đấy, em thấy chức quan này của anh làm chẳng ra gì, còn để cho Nam Phong chịu ấm ức.”

Cặp sinh đôi hâm mộ muốn chết, em Ba lau nước miếng chảy ra rồi lên tiếng: “Cha ơi, sau này lớn lên con cũng muốn làm quân nhân, con muốn làm Tư lệnh.”

Tần Thủ Quốc vỗ một cái lên đầu con trai, tâm trạng của mẹ con mới tốt hơn chút xíu, thời gian vui vẻ không được phép nhắc đến điều này.

Cặp sinh đôi đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác, em Hai tiếp lời: “Em làm Tư lệnh thì anh sẽ làm cấp tướng, như vậy anh vẫn là anh của em.”

Đều đã nói thế này rồi, Đa Bảo cũng không nhịn được, ngập ngừng mở miệng: “Anh muốn làm quân y.”

Tần Thủ Quốc đau đầu muốn chết đến nơi rồi, sao hôm nay ngay cả Đa Bảo cũng không có mắt nhìn thế?

 

break

Báo lỗi chương