Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 404

Trước Sau

break

“Vậy tại sao cháu vẫn còn ở đây?" Trương Ái Mai không tin, nghi ngờ hỏi.

Lâm Chính Nhiên đứng bên cạnh, sắc mặt bỗng nhiên trở nên mờ mịt ngưng trọng. "Nhà cháu không ăn quốc yến, cũng không cần phải hẹn trước. Nhà cháu người nào cũng dịu dàng như nước cho nên qua Tết cháu mới đi."

Khi Trương Ái Mai hỏi Lâm Chính Nhiên một lần nữa, cả người của bà ấy đều thay đổi, cực kỳ trầm trọng.

“Anh Tần có ở nhà không?"

Lúc này Lâm Chính Nhiên mới nói: "Không có ở nhà, bây giờ anh ấy đang đi làm."

Trương Ái Mai vội vã chạy ra ngoài mà không quay đầu ngoảnh lại, quen biết với nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, Lâm Chính Nhiên thấy bà ấy nghiêm túc đến thế.

Chuyện nhà của người ta, nhiều nhất cô cũng chỉ lắm miệng vài câu, Lâm Chính Nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi giữa con gái cô và Trương Ái Mai.

Trong lòng cô bất an, ngước mắt nhìn lên, giọng nói nghiêm nghị: "Con cút xuống đây cho mẹ."

Lâm Nam Phong khó hiểu, mới vừa rồi bé còn khen mẹ dịu dàng như nước kìa, sao trong nháy mắt lại thay đổi nhanh như thế?

Ngược lại bé nghĩ đến cái gì đó, cũng không dám đứng đó nữa, mà thành thật cút xuống dưới lầu.

Lâm Chính Nhiên đứng đó một lúc, dù có thế nào không thể bình ổn lại tâm tình, cô nhấc chân bước vào phòng khách, nhìn con gái cô, run giọng hỏi: "Mấy lời con nói khi nãy là có ý gì vậy? Cái gì gọi là sau Tết sẽ rời đi hả?

Lâm Nam Phong đứng trên cầu thang, nhìn sắc mặt khác coi của bà mẹ già, không dám đi xuống.

“Bác trai vẫn chưa nói với mẹ à?" Lâm Nam Phong thử hỏi.

“Cái tên đáng chết kia lại giấu mẹ chuyện gì nữa? Mà con lại giấu giếm mẹ cái gì?" Lâm Chính Nhiên tức giận đến mức nói năng không kiêng kỵ gì cả.

“Qua Tết con sẽ rời nhà, đi làm nhiệm vụ." Lâm Nam Phong ấp úng giải thích: "Bác trai chưa nói cho mẹ biết!"

Lâm Chính Nhiên tức giận đến mức đánh rơi chiếc cặp trên tay, bạo phát ngay tại phòng khách.

“Cái miệng của anh ấy còn chặt hơn bất cứ thứ gì, mẹ không hỏi anh ấy thì anh ấy sẽ không nói, chuyện nghiêm trọng như vậy, các người không ai nói hết, hai người các người được lắm, coi mẹ là gì hả? Có phải đã bàn hết mọi chuyện rồi, đợi đến ngày con đi, mới nói cho mẹ biết? Mẹ có còn là mẹ của con không? Anh ấy giấu mẹ, ngay cả con cũng giấu mẹ, các người không tin mẹ như thế, mẹ không đáng để các người tin tưởng hay sao?"

“Con quên mất." Lâm Nam Phong giải thích cho Tần Thủ Quốc: "Chắc bác ấy cũng quên mất, sao con và bác ấy lại có thể không tin mẹ được, nhưng có một số việc trái với kỷ luật, thật sự không thể nói ra."

Lâm Nam Phong đi xuống, mặt dày mày dạn ôm cô làm nũng, nói: "Mẹ đừng tức giận nữa, đừng để cho con đi mà lòng không yên, sáng nay lúc A Ảnh đi có biết bao đáng thương, cậu ấy còn không để cho con tiễn nữa."

Lâm Chính Nhiên bị câu nói này của cô con gái làm cho bực bội, cô cũng không ngu ngốc, bị con gái mình uy hiếp.

Sau đó, Lâm Chính Nhiên nhớ đến cuộc đối thoại vừa rồi giữa con gái cô và Trương Ái Mai, phải đi ba năm năm năm.

Trong tức khắc cô hất tay con gái ra, lạnh lùng nói: "Con ít giả vờ đi, mẹ không tin con nữa đâu."

Dứt lời, cô nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Lâm Nam Phong nhặt chiếc cặp cho cô, đuổi theo đưa lại cho cô.

Ngày mai mới được nghỉ, hôm nay còn phải đi làm, dù có tức giận đến đâu cũng phải đi làm.

Cho nên Lâm Chính Nhiên đi làm.

Lâm Nam Phong vừa định lên tầng hai ngủ một giấc thì điện thoại lại vang lên.

Cô nghe điện thoại, là Tần Thủ Quốc gọi tới.

Hai người cùng đồng thanh hỏi: "Con/Bác không nói với vợ/mẹ à?"

Dừng một lát, người ở đầu dây điện thoại bên kia thở dài, vất vả lắm mới làm hòa với nhau, thế mà giờ đây lại như hoa Phù Dung sớm nở tối tàn.

“Trở về rồi nói sau!"

Dứt lời, Tần Thủ Quốc cúp điện thoại, Lâm Nam Phong lại ngủ tiếp.

Giữa trưa khi Lâm Chính Nhiên trở lại, vẫn không nói lời nào, ai cũng nhìn ra cô đang cực kỳ tức giận.

Trong nhà có rất nhiều bánh trung thu và hoa quả, hai đứa nhỏ không biết u sầu, một tay cầm quả táo một tay cầm bánh trung thu, vui vẻ biết bao.

 

break

Báo lỗi chương