“Không được đâu." Cô bé nói: "Năm rồi cha mẹ tôi đều muốn cướp tôi về nhà bọn họ ăn Tết, mỗi lần bọn họ đều cãi nhau rất lớn, cuối cùng năm nay cũng không cần cãi nhau nữa. Nam Phong, bảo trọng, cậu nhất định phải còn sống, đợi hai chúng ta trở về sẽ gặp lại nhau."
Nụ cười rạng rỡ của cô bé hệt như mặt trời mọc lên từ đám mây vào buổi sáng, chói lóa nhiệt tình.
“Ừm, cậu cũng phải cố gắng sống sót."
Nhưng Lâm Nam Phong không biết, đây là lần cuối cùng bé nói chuyện với Hồ Ảnh Anh, sau này gặp lại, Hồ Ảnh An đã vĩnh viễn dừng lại tại cái tuổi hoa xinh đẹp nhất hào hùng nhất…
***
Ngày hôm sau.
Khi Trương Ái Mai đến nhà họ Tần để tìm Hồ Ảnh An thì Lâm Chính Nhiên đang chuẩn bị đi làm.
Hai người đụng mặt nhau, Lâm Chính Nhiên cực kỳ kinh ngạc, chợt nghĩ đến chắc là do con gái của bà ấy đang ở đây.
“Chị Mai." Lâm Chính Nhiên chào hỏi.
Trương Ái Mai thẳng thắn hỏi: "Con gái của tôi có ở nhà của cô không? Tối qua đã làm phiền cô rồi, con bé kia thật sự để cho bọn tôi tìm muốn chết!"
Trương Ái Mai thở dài.
Lâm Chính Nhiên không biết Hồ Ảnh An đã sớm rời đi rồi, nói: "Con bé đang ở chỗ này, tối hôm qua con bé uống rượu, Nam Phong đã mang con bé về đây."
Trương Ái Mai cảm ơn cô, đi thẳng vào bên trong. Lâm Chính Nhiên nhớ đến đêm qua con bé uống rượu mà còn gọi cha mẹ, cô không nhịn được mà nói: "Chị Mai, vốn dĩ tôi không nên lắm miệng, nhưng A Ảnh cũng xấp xỉ tuổi với Nam Phong, hai đứa nó lại chơi với nhau rất thân, cho nên hôm nay tôi mặt dày xin nói nhiều mấy câu."
Lâm Chính Nhiên không để bà ấy hỏi, đã nói: "Đến người lớn còn không thể tiếp thu được chuyện mà mình không thích, chị cần gì phải cưỡng cầu con bé chấp nhận hôn nhân của bọn chị. Chấp nhận cha mẹ không thuộc về mình, chị Mai, chị không thấy như vậy có hơi tàn nhẫn với một đứa nhỏ hay sao?"
Trương Ái Mai nhíu mày, nghiêm mặt nói: "A Ảnh đã nói hết chuyện tối hôm qua với cô à?" Sau đó bà ấy nói: "Con bé này thật sự là…"
Đã nói chuyện xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, Trương Ái Mai có phần không hài lòng với cách cư xử của con gái bà ấy.
Bà ấy nói: "Không phải chỉ là chuyện một bữa cơm thôi sao, tôi và Hồ Thời Trạch cũng không phải là cha mẹ kế, hôm nay tôi đến đây là để mang con bé đi ăn, con bé muốn cả nhà ăn một bữa cơm chung với nhau, được chứ, chúng tôi trở về sẽ sắp xếp, lần này chỉ có ba người chúng tôi ăn, không thêm ai cả!"
Không để Lâm Chính Nhiên nói chuyện, giọng nói của con gái cô đã truyền đến từ phía sau, không biết bé đã nghe được bao nhiêu, dù sao mở miệng ra là mấy lời trào phúng: "Con gái ăn cơm với dì còn cần phải hẹn trước, bữa cơm này của dì, người không biết còn tưởng rằng bữa cơm đó là quốc yến nữa đó! Chỉ sinh không quản, làm cha mẹ như chú dì đây thật sự đủ kém cỏi, không thấy dì học những phẩm chất đạo đức tốt đẹp của Trung Hoa chúng ta, cả ngày chỉ dành toàn bộ thời gian để thực hành những lối giáo dục mở rộng xấu xa ở nước ngoài…"
Trương Ái Mai quay đầu nhìn Lâm Chính Nhiên: "Con gái nhà chị bình thường sẽ không như vậy, sao hôm nay lại nói ra mấy lời gai góc như thế?"
Thân là mẹ ruột, sao cô lại không hiểu con gái mình được chứ?
Lâm Chính Nhiên nói: "Có lẽ là tức giận thay cho con gái nhà chị, ngày hôm qua con bé uống say, ở trong mơ còn gọi cha mẹ, tôi thấy thôi đã đau lòng muốn chết."
Trương Ái Mai mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì, Lâm Nam Phong ở phía trên lại nói: "Hôm nay dì không kịp ăn bữa cơm này với A Ảnh rồi, bằng không dì cứ hẹn trước với cháu đi, cháu sẽ sắp xếp cho dì, đợi đến khi cậu ấy trở lại thì cháu sẽ giúp dì hỏi cậu ấy xem thế nào."
Trương Ái Mai tức giận, mỉm cười: "Con nhóc chết tiệt kia đâu, kêu con bé ra gặp dì nhanh."
“Cậu ấy đi rồi, ít nhất cũng phải ba đến năm năm nữa, dì không gặp được cậu ấy đâu."
Sắc mặt của Trương Ái Mai trở nên nghiêm túc, hỏi: "Nam Phong, cháu đừng nói giỡn."
“Ai nói giỡn với dì?" Lâm Nam Phong nghiêm mặt nói: "Năm giờ khởi hành, sợ rằng bây giờ người đã rời khỏi tỉnh Túc rồi."