Lâm Nam Phong nói: "Con nghe theo mẹ hết, nếu mẹ không muốn con đi, con sẽ xuất ngũ ngay lập tức, sau này sớm chiều bên cạnh mẹ, phụng dưỡng mẹ."
Con gái là do cô sinh, kiếp trước của con bé khiến người làm mẹ như Lâm Chính Nhiên cô đây phải chịu đựng đau khổ nhiều hơn ai hết.
Sự thật đúng như những gì Nam Phong đã nói, sau này con bé sẽ sống gần đất xa trời.
Lâm Chính Nhiên đã tận mắt nhìn thấy con gái cô ở trong trạng thái này, từ khi bé trở về vẫn luôn như thế, sau đó Tần Thủ Quốc mang bé đi huấn luyện, lúc này mới tốt lên một chút.
Lâm Chính Nhiên đặt tay lên ngực tự hỏi, có đứa con gái như vậy, cô có vui vẻ không?
Vất vả lắm Lâm Nam Phong mới tìm được một chuyện mà bé thích làm, chẳng lẽ cô thật sự phải vì sự ích kỷ của bản thân mà vây khốn con gái cô sao?
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu, cả người tê dại, cô đứng lên nói với con gái rằng: “Con để mẹ suy nghĩ thêm."
Dứt lời, mở cửa ra thì nhìn thấy dưới tầng một vẫn còn ánh sáng, Tần Thủ Quốc đang ở dưới lầu vừa nghe được tiếng động thì đến bên cầu thang đón cô, trên mặt lộ ra vẻ u sầu hiếm thấy.
Lâm Nam Phong tiễn cô ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, đứng đắn nói: "Đừng có cãi nhau nữa, Tần Thủ Quốc không thể quyết định thay con đâu, con có chủ kiến lớn lắm đó."
“Không biết lớn nhỏ." Lâm Chính Nhiên giơ tay muốn đánh bé.
Lâm Nam Phong lách người bước vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Chính Nhiên nhìn Tần Thủ Quốc, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, vừa rồi Nam Phong không có đè nén giọng nói, chắc chắn Tần Thủ Quốc đã nghe được.
“Đúng là không biết lớn nhỏ." Lâm Chính Nhiên vừa xuống lầu vừa vạch mặt con gái: "Sau này em sẽ nói lại với con bé."
Tần Thủ Quốc thầm nghĩ: Nếu con bé không nói như thế thì em có nói chuyện lại với anh không.
Anh lấy lui làm tiến, mang vẻ mặt thất vọng nói: "Thôi bỏ đi, bình thường con bé luôn như vậy, dù sao anh cũng quen rồi."
Bình thường Nam Phong luôn ở trước mặt của cô gọi "Tần Thủ Quốc, Tần Thủ Quốc"
Sống với nhau nhiều năm như vậy, Tần Thủ Quốc biết được chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc trước không có ai nhắc tới vấn đề xưng hô, bây giờ Tần Thủ Quốc nói như thế, Lâm Chính Nhiên cảm thấy hình như đã để cho anh chịu uất ức rồi.
“Ngày mai em nhất định nói chuyện đàng hoàng với con bé."
Lâm Chính Nhiên hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với con gái, nhưng Tần Thủ Quốc không tin, anh không tiếp lời.
Lâm Chính Nhiên chột dạ, thuận theo tự nhiên, hai người không hiểu sao lại làm hòa với nhau.
Nửa đêm, Hồ Ảnh An bị khát tới tỉnh, lúc đó Lâm Nam Phong vẫn còn chưa ngủ, đã rót cho bé một ly nước, nghiêm túc hỏi cô bé: "Bằng không tìm mấy người ra mặt, buộc bọn họ ăn với cậu thêm một bữa cơm nữa."
Lâm Nam Phong đau lòng thay bé, không hẹn được người đến, chẳng lẽ không thể trói người đến à?
Hồ Ảnh An nở nụ cười, cười tới thật lòng thật dạ, cô bé tin chỉ cần mình gật đầu, Nam Phong nhất định sẽ nhanh chóng “đóng gói” người mang đến.
“Thôi bỏ đi." Bé uống nước xong, mới nói: "Như cậu đã nói rồi đó, có một số việc có miễn cưỡng cũng không được gì, lại nói hôm qua là do tôi quá đáng."
“Ông nội bà nội đều ở đó, vậy mà tới làm mất mặt nhà họ Hồ ở trước mặt của người ngoài."
Cô bé bước xuống giường, đi đến trước mặt của Lâm Nam Phong, nói: "Cái tát này không có oan chút nào, là tôi đáng bị như vậy. Nam Phong, tôi hâm mộ cậu lắm, dì dịu dàng như vậy, dì ấy nhất định sẽ tôn trọng quyết định của cậu."
Lâm Nam Phong không có ngạc nhiên gì khi Hồ Ảnh An nghe được cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con bé.
Dù sao, nếu ngay cả điểm này cũng không thể vượt qua được, theo như lời của Tần Thủ Quốc nói, sớm trở về trồng khoai lang là được rồi, đỡ phải liên lụy đến người khác.
Lâm Nam Phong trò chuyện với bé cho đến tận hừng đông.
Khi sắc trời bên ngoài hơi hừng sáng, trước khi đi Hồ Ảnh An ôm bé, cười nói: "Nam Phong, tôi phải đi rồi."
Lâm Nam Phong sửng sốt một chút: "Ngày mai chính là Tết Trung Thu, đợi qua Tết hãy đi."