Lâm Chính Nhiên thấy cả nhà đều bị đánh thức, nếu cứ đánh tiếp như vậy thì không hay cho lắm.
Nói thế nào đi nữa, cũng không thể để cho con gái cô mất hết mặt mũi trước mặt đám con trai được, nếu không sau này còn làm chị lập uy trước mặt bọn em út gì nữa.
“Trở về phòng rồi nói sau."
Lâm Chính Nhiên dứt lời, đã đi lên lầu.
Tần Tiểu Muội thấy vậy cũng không nghe theo, chỉ nói: "Chị dâu sao chị không đánh nữa, chị mà không đánh thì con bé sẽ không nhớ dai được, sau này nhất định sẽ còn làm xằng làm bậy tiếp."
Tần Thủ Quốc đẩy em gái về phòng, sao chỗ nào cũng có mặt của em hết vậy!
Lại cúi đầu nói với Đa Bảo: "Về ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn đi học nữa."
Đa Bảo lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, không lâu sau đã bị Tần Thủ Quốc đóng gói mang đi.
Trong phòng, Hồ Ảnh An ngủ tới mê man, lại lên tiếng gọi "Cha ơi mẹ ơi".
Ban đầu Lâm Chính Nhiên còn muốn dạy dỗ cô con gái, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.
Cô lấy chăn đắp cho Hồ Ảnh An, khó hiểu hỏi: "Con bé sao vậy?"
Lâm Nam Phong tựa lưng vào ghế, rót cho bé một cốc nước, rồi kể hết chuyện của nhà họ Hồ.
Kể xong, vẫn không quên châm chọc than thở một tiếng: "Có một số việc thật sự không thể cưỡng cầu, khi no bụng rồi, người ta sẽ muốn theo đuổi sự thỏa mãn về tinh thần, người không vì mình trời tru đất diệt."
Lâm Chính Nhiên không đồng ý với câu này của bé, bây giờ cô đã thấy qua việc đời, thế hệ sau cũng đã cởi mở hơn rất nhiều, lòng dạ cũng mở rộng hơn rất nhiều.
Cô nói: "Dưới tình huống không thương tổn đến người khác và sự an toàn của đất nước thì theo đuổi thứ mà bản thân muốn, không có gì phải đáng trách cả. Chị Mai và anh Hồ ban đầu vì lợi ích nên mới lấy nhau, để cho hai người bọn họ phải tương kính như tân sống hết cuộc đời này, điều kiện tiên quyết là cả hai nhà phải bị vây trong tình huống không ổn định. Bây giờ hai nhà đều yên ổn."
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía người ở trên giường: "Hơn nữa có con bé ở giữa, cho nên ly hôn là điều chắc chắn.”
“Hành vi của bọn họ như vậy thật ra vẫn được coi là ích kỷ, có đứa trẻ nào không muốn cha mẹ ở bên cạnh mình đâu, hơn nữa A Ảnh cũng không muốn gì nhiều nhưng bọn họ nào có hiểu?"
Hồ Ảnh An chỉ mong cả nhà ăn với nhau một bữa cơm ngon, trước khi đi chấp hành nhiệm vụ có thể lưu lại kỷ niệm đẹp trong hồi ức, dù sao sau khi đi chấp hành nhiệm vụ rồi, ai có thể cam đoan bản thân còn có thể quay trở lại?
Lâm Chính Nhiên không biết việc này.
Cô nói: "Theo như sự lựa chọn của chị Mai bọn họ không có gì là sai cả, bọn họ cũng muốn có được lời chúc phúc của con gái mình, nhưng mà quá ép buộc rồi."
Bây giờ Lâm Nam Phong không muốn nói về chuyện này, bé hỏi mẹ: "Mẹ cãi nhau với bác trai."
Lâm Chính Nhiên không nói lời nào, chỉ là cãi nhau, cả ngày hôm nay không có nói chuyện tới, cô tức giận chuyện Tần Thủ Quốc đã tự đưa ra quyết định.
Nếu như lúc ấy cô biết chuyện Nam Phong đi lính, có lẽ cô có tự tin để khuyên con gái mình đừng đi.
Cho nên cô tức vì lúc ấy Tần Thủ Quốc không nói chuyện này cho cô biết, bây giờ có khuyên chỉ sợ đã quá muộn màng.
Lâm Nam Phong đặt chiếc cốc xuống, rủ mắt nói: "Trước kia con còn lo lắng bác trai, nhưng mấy năm nay con đã nhìn ra, bác ấy đối xử với mẹ tốt lắm, bây giờ có bác ấy ở đây, con có thể yên tâm mà đi, ở bên ngoài cũng sẽ bớt lo lắng hơn…"
Lâm Chính Nhiên cắt ngang lời con gái cô: "Anh ấy đối xử tốt với mẹ nhưng không thể trở thành lý do lừa gạt mẹ được, anh ấy không biết trọng lượng của con trong lòng mẹ là bao nhiêu à? Anh ấy biết, nhưng vẫn làm.”
“Tham gia quân ngũ là quyết định của mình con, không có liên quan tới bất kỳ ai hết, con gái tìm được chuyện mà mình thích làm, mẹ nên vui vẻ cho con mới đúng."
Vui vẻ không? Lâm Chính Nhiên tự hỏi bản thân.
Không vui chút nào, cô sợ.
Lâm Nam Phong nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mẹ bé, lòng chợt mềm mại, bé hỏi: "Mẹ muốn thấy con gái của mẹ sống một cuộc sống chết lặng bên cạnh mẹ, khỏe mạnh sống lâu, hay là muốn nhìn con gái của mẹ giương cánh bay lượn, tận hưởng niềm vui trong cái khổ đây?”