Trương Ái Mai nói: "Chúng con làm cha mẹ đương nhiên sẽ cho con bé thứ tốt nhất, tất cả của nhà họ Hồ và của nhà họ Trương sau này sẽ được giao cho A Ảnh, bọn con sẽ là chỗ dựa của con bé."
Hồ Thời Trạch cũng gật đầu.
Giản Tĩnh Như thấy bọn họ giả ngây giả dại thì nở nụ cười, bây giờ chúng ta đang bàn tới vấn đề này à?
Đã tới lúc này rồi, Hồ Ảnh An cũng coi như hiểu được, cô bé chỉ có được những thứ này, có đòi thêm nữa thì cũng không có được.
Cô bé cười mỉa mai: "Bà ơi, thôi bỏ đi bà, là cháu quá tham lam, đòi hỏi từ bọn họ quá nhiều."
Hồ Ảnh An nuốt nước bọt, giọng điệu nặng nề, nhìn thẳng vào bọn họ, nói: "Tuy tôi sinh ra ở nhà họ Hồ, không có lựa chọn nào khác, nhưng tôi lại có đầy đủ tay chân, không cần các người phải cho tôi thứ gì cả. Vả lại, tôi không thèm chìa tay ra xin, cho nên đâu dám mơ tưởng đến chuyện không làm mà hưởng kia chứ?"
Hồ Ảnh An nhìn mọi người, ghi tạc mọi người vào lòng, quay người rời đi.
Bọn họ đều không hề biết, lần từ biệt này chính là âm dương cách biệt.
Nụ cười cay đắng mà cô con gái nở ra trước khi bước ra khỏi phòng, sau này lại trở thành ác mộng lúc nửa đêm của Trường Ái Mai và Hồ Thời Trạch...
Lại nói tới Lâm Nam Phong.
Sau khi khỏi cửa, bé gặp Hồ Ảnh An, hai người tìm một chỗ ngồi uống rượu, nửa đêm bé lại là người cõng người về nhà.
Tần Thủ Quốc không có ngủ, ở trong phòng sách nghe được tiếng động mới đi ra ngoài.
Ngã trái ngã phải, nhưng tốt xấu gì người bị cõng cũng được bé cõng rất vững.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thủ Quốc, Lâm Nam Phong thở phào nhẹ nhõm, người cũng thả lỏng ra.
Tần Thủ Quốc tiến lên đón Hồ Ảnh An, nhỏ giọng dặn dò Nam Phong, nếu không lát nữa sẽ bị ăn mắng đó, bây giờ vợ anh vẫn còn chưa ngủ nữa.
Tiếng Lâm Nam Phong trở về rất lớn, Lâm Chính Nhiên đã nghe được từ lâu, nhưng bên ngoài lại không có tiếng người nói chuyện, cô lo lắng nên đi ra ngoài xem.
Vừa nhìn thấy thì không thể tin nổi, con gái cô như người không có sức, đi một bước lắc đầu mấy cái, vịn cầu thang đi lên tầng hai, trên người nồng nặc mùi rượu.
"Con lại uống rượu à?" Giọng nói của Lâm Chính Nhiên lộ ra vẻ đầy bất mãn.
Lâm Nam Phong quay đầu lại, cười gượng.
Tần Thủ Quốc đi lên lầu hai cũng không dám quản, vừa mới gây chuyện lại chạy đi uống rượu, tìm mắng mà.
Hôm nay trong nhà không có ai dám hó hé, mà bé lại dám say khướt trở về.
Xứng đáng bị ăn mắng.
Lâm Nam Phong không có say, nếu không thì làm sao bé có thể cõng Hồ Ảnh An quay về.
Nhưng điều này không cản bé sử dụng khổ nhục kế, bé cố tình giẫm lên chỗ hụt của cầu thang, dúi người về phía trước.
Lúc này Lâm Chính Nhiên sợ tới mức hét lên một tiếng, giơ hai tay ra, chạy về phía trước đỡ lấy bé.
Cầu thang năm sáu bậc, nếu thật sự té bể đầu thì còn sống được nữa không? Giờ khắc này Lâm Chính Nhiên sợ tới mức hồn vía lên mây.
Khi mẹ bé bước xuống cầu thang, Lâm Nam Phong lại đứng dậy, còn quay đầu lại nở nụ cười xấu xa với cô.
Lâm Chính Nhiên tức chết muốn, cắn môi, giận đến mức thân thể run rẩy.
Cô không chút do dự, bước tới đập con gái mình mấy cái thật nặng.
"Ai dạy con đùa giỡn như vậy, ai dạy con…"
Cặp song sinh đang ở dưới lầu, sợ tới mức chạy vào phòng, chỉ sợ lát nữa bị phát hiện, bị ăn đập sẽ là bọn nó.
Tần Thủ Quốc đi ra, đứng ở lầu hai, anh không dám lên tiếng, huống chi là giúp đỡ.
Mẹ đánh con gái là chuyện thường tình.
“Đau quá…” Lâm Nam Phong muốn trốn tránh, nhưng bị mẹ bé túm lấy quần áo mà đánh cho một trận.
"Còn biết đau à?"
Tần Tiểu Muội cũng đã tỉnh lại, cô ấy đứng cạnh anh trai, đổ thêm dầu vào lửa.
“Chị dâu, đánh thật mạnh đứa con bất hiếu này, đỡ phải khiến cho chị tức giận..."
Tần Thủ Quốc liếc nhìn em gái anh, như đang hỏi: Tại sao ở đâu cũng có mặt em vậy?