Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 399

Trước Sau

break

Sức tay không nặng nhưng lại làm tan nát con tim của Hồ Ảnh An.

Cô bé sờ lên má mình, nước mắt lăn dài trên gương mặt, giờ phút này, thời gian như ngừng trôi ở trước mặt của cô bé, giây phút này, đây là lần đầu tiên Hồ Ảnh An sinh ra oán hận với mẹ mình.

Hồ Thời Trạch chắn ở trước mặt con gái ông ta, vội la lên: "Cô đang làm cái gì vậy, con bé trưởng thành rồi, cô không thể đánh con bé như vậy."

Trương Ái Mai tức muốn chết, lúc bình thường ông ta nuông chiều con gái thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ nó lại vô lễ ở trước mặt người lớn như vậy. Ông ta không dạy dỗ cũng không sao, nhưng không nên ngăn cản bà ấy dạy dỗ con bé chứ!

Sau đó, Trương Ái Mai mắng chửi Hồ Thời Trạch: "Trước khi ly hôn tôi đã nói là để con gái đi theo tôi rồi mà, bây giờ anh xem anh đã dạy con gái thành cái dạng gì rồi, trong mắt không có lớn nhỏ, tùy hứng làm bậy. Ở đây con bé là nhỏ nhất, con bé có tư cách gì để nổi giận hả? Bình thường các người quá nuông chiều con bé rồi, cho nên hôm nay mới để cho con bé tùy hứng tới vậy."

“Cô bớt tranh cãi đi." Bà ngoại của Hồ Ảnh An che chở cháu ngoại, nói: "Tại sao A Ảnh tức giận, các người có biết không? Mà đã giả ngây giả dại mở miệng dạy dỗ hả, A Ảnh nói như vậy chẳng lẽ có sai ở chỗ nào à?"

Con dâu và con rể vốn dĩ là quỷ ích kỷ, nếu không con bé sẽ không nói những lời như vậy?

Trương Ái Mai vừa định phản bác, mẹ chồng cũ của cô ta là Giản Tĩnh Như cũng lên tiếng thay cháu gái nói chuyện, bà ấy nói: "Người một nhà không nên nói chuyện này, bình thường A Ảnh là loại người gì, bọn ta đều biết rất rõ ràng."

Có nghĩa là, hai người các người mới có vấn đề, đứa nhỏ đã nói là đừng mang theo người ngoài đến, nhưng các người đã làm cái gì?

Hai bà mẹ đã nói như vậy rồi, Trương Ái Mai còn có thể làm gì được nữa.

Hồ Thời Trạch chưa bao giờ tham gia vào chủ đề này, thấy thế thì giải vây nói: "A Ảnh đúng là không biết lớn nhỏ, là tôi đã chiều hư rồi, tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân, sau khi về nhà sẽ dạy dỗ thêm…"

Vu Uyển nghe như vậy thì ghen tị không thôi, bước lên kéo mạnh tay áo của ông ta. 

Người ta đã có chồng rồi, cần anh nói giúp chắc? Nói gì đi nữa thì Hồ Ảnh An cũng không nghe lời của anh, anh dạy dỗ thêm được cái rắm ấy.

Giản Tĩnh Như thấy Vu Uyển như vậy, tức giận trừng con trai bà ấy.

Tên khốn kiếp này, vốn dĩ muốn chừa cho nó chút thể diện, Bây giờ không cần nữa rồi.

“Câm cái miệng của anh lại đi, anh nói ra những lời này, vậy anh có làm được chưa? Ầm ĩ thành như vậy, trong lòng anh chẳng phải rất rõ ràng hay sao? Tôi không tin anh không có nghĩ tới tình huống hiện tại."

Lúc này Hồ Thời Trạch mới câm miệng lại, ông ta đã nghĩ đến chuyện con gái mình sẽ không vui nhưng không ngờ tới con gái lại khiến cho tất cả mọi người không vui vẻ như thế.

Trương Ái Mai thấy Hồ Thời Trạch đã đến độ tuổi này còn bị mắng đến mức xấu hổ như vậy, không tự giác thốt ra: "Dì Giản, không ai muốn như vậy hết, hôm nay bọn con dẫn theo người nhà đến đây là muốn để cho A Ảnh sớm chấp nhận người nhà của bọn con. Con và Thời Trạch không thể tái hôn, hơn nữa con bé cũng không phải lúc nào cũng để ý đến bọn con, tương lai con bé còn có cuộc sống của riêng mình, sau này cũng sẽ có một nửa của riêng mình."

Giản Tĩnh Như không ủng hộ lời này cho lắm, cháu gái bà ấy nghĩ gì, trong lòng bà ấy rõ ràng nhất.

Giản Tĩnh Như nói: "Có một số thứ nửa kia có thể cho nhưng cũng có một số thứ phải do người làm cha làm mẹ như các người cho, các người không thể cho, con bé đòi lấy, chuyện này có vấn đề gì không?"

Cả Trương Ái Mai và Hồ Thời Trạch đều hiểu rõ lời này nhưng hiểu rõ không có nghĩa là bọn họ sẽ làm.

Nếu bọn họ là người cảm tính, sẽ không đi tới một bước như ngày hôm nay.

Tình thương của cha và tình thương của mẹ, bọn họ đều có thể trao cho con cái nhưng việc tái hôn là không thể.

 

break

Báo lỗi chương