Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 398

Trước Sau

break

Bé còn chưa dứt lời, Lâm Chính Nhiên đột ngột xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại.

Tần Thủ Quốc đuổi theo cô vào tận phòng kêu vài tiếng, nhưng người bên trong vẫn không có phản ứng, chuyện này đành phải để cho A Nhiên có thêm thời gian để chấp nhận.

Cho nên Tần Thủ Quốc đi làm trước.

Quay đầu lại, Tần Tiểu Muội thấy Lâm Nam Phong không tim không phổi đang ngồi ăn sáng, tức giận đến mức bước đến giật lấy chiếc bánh bao hấp từ trong tay bé.

“Không phải cháu có bản lĩnh lắm mà? Sao không tự nuôi sống mình đi."

“Một người tham gia quân ngũ cả nhà nhận vinh quang, sau này đi ra ngoài cũng có mặt mũi hơn, tại sao các người lại không đồng ý chứ!"

Ánh mắt của Tần Tiểu Muội hung hăng trừng bé, thấy dáng vẻ nghiêm túc của bé, lý sự nói: "Sợ ngày nào đó tên bất hiếu như cháu sẽ chết ở bên ngoài."

Nghĩ tới những lời vừa rồi của Lâm Nam Phong, cô ấy nổi giận đùng đùng nói: "Cút ra ngoài đi, bà đây thấy cháu là thấy phiền. Đi đi."

Lâm Nam Phong cũng biết bé đã chọc giận người ta cho nên cút ra ngoài.

Lần cút này, cút cả một ngày trời, đến tối trở về còn cõng theo một người.

Cùng lúc đó, Hồ Ảnh An trong ngày này cũng hoàn toàn bùng nổ.

Trước khi chấp hành nhiệm vụ, cô bé muốn người trong nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, Hồ Ảnh An đã chào hỏi trước với hai nhà, không được mang theo những người không liên quan.

Ở trong mắt của Hồ Ảnh An, cha dượng và mẹ kế đều là những người "Không liên quan" gì.

Sau khi con gái lớn lên, thời gian mà Trương Ái Mai sống chung với bé ngày càng ít dần, lần sau gặp lại, cùng nhau ăn một bữa cơm không biết phải chờ tới khi nào.

Bà ấy muốn chồng mới của mình có được sự thừa nhận của con gái, cho nên Trương Ái Mai đã xem nhẹ lời con gái, đưa chồng mới của bà ấy đi cùng.

Hồ Thời Trạch tự mình tới.

Nhưng ngồi xuống không được bao lâu, Vu Uyển không biết từ đâu nghe được tin tức, trước khi bọn họ ăn cơm đã chạy tới.

“Người một nhà ăn cơm sao lại thiếu con được, mẹ, con không có tới muộn chứ?"

Vu Uyển vừa nói vừa đi đến bên cạnh của Hồ Thời Trạch, mỉm cười híp mắt.

Khuôn mặt khó coi của cháu gái khiến con tim của Giản Tĩnh Như chùng xuống, bà ấy trừng mắt nhìn con trai mình.

Nếu không phải con trai bà ấy cố ý tiết lộ chuyện này, có đánh chết bà ấy cũng không tin.

Hồ Thời Trạch lảng tránh ánh mắt của mẹ mình.

Ông ngoại và bà ngoại của Hồ Ảnh An nhanh đứng ra giảng hòa, đây là lần đầu tiên cháu ngoại tập hợp mọi người lại, không thể phá hỏng bầu không khí được!

Nói sao đi nữa, cả con gái và con rể cũ cũng đều có gia đình riêng, bọn họ có năng lực thay đổi gì chứ!

Trương Ái Mai trừng con gái mình, dường như đang cảnh cáo bảo bé đừng có gây sự. Nhưng lần này, Hồ Ảnh An còn chưa thanh toán hóa đơn đã lật bàn ngay tại chỗ. Một bàn rượu ngon, đồ ăn ngon trong nháy mắt đã bị Hồ Ảnh An lật đổ, rơi vãi xuống đất.

Ai cũng không ngờ tới một đứa trẻ mười lăm tuổi như bé lại có tính tình lớn tới vậy.

Phản ứng mãnh liệt tới như thế.

“Hồ Ảnh An, nổi giận trước mặt của người lớn, mẹ dạy con như vậy à?"

Cả người Trương Ái Mai bị tạt đầy nước canh, nhưng bà ấy lại không quan tâm đến bản thân mình.

Con gái bà ấy từ khi nào lại trở nên như vậy, không hợp ý chuyện gì là nổi giận đùng đùng?

Trương Ái Mai mặt mày lạnh lùng chăm chú nhìn bé.

“Đừng có mà giả mù sa mưa dạy dỗ tôi ở chỗ này."

Hồ Ảnh An nhìn bọn họ một lượt, tức giận đến nỗi rưng rưng nước mắt, nói: "Hy sinh tôi, để cho các người vui vẻ, bây giờ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của tôi mà các người cũng không chịu thực hiện, các người ích kỷ quá rồi đấy."

“Các người có xứng đáng làm cha làm mẹ hay không? Sinh ra ở nhà họ Hồ này là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của tôi…"

Có lẽ mấy câu này của Hồ Ảnh An đã đâm trúng tim đen của Trương Ái Mai, cũng có lẽ bà ấy đang giận con gái mình đã nói chuyện khó nghe như vậy.

Lời còn chưa dứt, Hồ Ảnh An đã bị mẹ tát cho một cái.

 

break

Báo lỗi chương