Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 397

Trước Sau

break

Tần Thủ Quốc vừa định mở miệng giải thích, Lâm Nam Phong nói giọng quạnh quẽ: "Chuyện này không liên quan đến bác ạ, là tự con muốn đi lính, không ai ép con hết, nói thế nào đi nữa thì con cũng đã lớn khôn rồi, con không thể đưa ra quyết định của riêng mình hay sao?"

Ai cũng không ngờ đến thái độ của Lâm Nam Phong lại cứng rắn như vậy, lần này đến lượt Lâm Chính Nhiên đau lòng.

Sắc mặt của cô cứng đờ, thương tâm nói: "Con trưởng thành thì sao, mẹ là mẹ của con, mẹ không xứng biết quyết định của con à? Mẹ không quản được con nữa rồi phải không?"

Đây là lần đầu tiên, Tần Thủ Quốc thấy hai mẹ con cãi nhau, nhất thời rầu thúi ruột.

Anh nên giúp thế nào đây? Giúp ai? Hai tay anh đều rảnh rỗi nhưng vẫn không biết phải kéo ai.(ノдヽ)

“Mẹ là mẹ của con, đương nhiên mẹ có thể quản con, nhưng mà không phải chuyện gì cũng quản được hết…"

Tần Tiểu Muội đứng ở bên cạnh thấy thế, vội bênh vực chị dâu: "Cháu là do chị dâu của cô sinh, chị ấy có quyền quản cháu, bình thường cháu ngoan như thế, vậy mà không nói lời nào đã xử lý hết mọi chuyện, Lâm Nam Phong, cháu là đồ bất hiếu, cháu muốn chọc cho chúng ta tức chết có phải không. Cá không ăn muối cá ươn con cả cha mẹ trăm đường con hư."

Thấy dáng vẻ cứng đầu của Lâm Nam Phong, khiến cho hai người phụ nữ trong nhà phải tức giận đến ôm ngực thương tâm.

Ba đứa nhỏ tựa lưng vào tường, lần đầu tiên nhìn thấy người lớn cãi nhau như vậy.

Cặp song sinh ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít, chỉ sợ lửa giận sẽ cháy lan lên đầu mình.

Tần Thủ Quốc thấy đôi mắt của vợ anh đỏ hoe thì đau lòng muốn chết, anh nghiêm mặt quát lớn Lâm Nam Phong: "Sao cháu lại nói chuyện với mẹ cháu như vậy?"

Lâm Nam Phong không nói nữa, quay lại ngồi xuống trước bàn ăn.

Bé cúi đầu, dáng vẻ hệt như một con thỏ nhỏ bị người ta vứt bỏ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Lâm Chính Nhiên mặc kệ, bình thường cô chưa bao giờ nói chuyện với bé như vậy, anh dựa vào cái gì mà hung dữ với bé: "Anh mắng con bé làm gì, anh cũng là đồng loã, Tần Thủ Quốc, anh cũng không khá hơn là bao, anh chính là một tên khốn nạn."

Tần Tiểu Muội nhìn thấy Nam Phong hít mũi, tưởng là bé khóc, đau lòng nói năng không có cấm kỵ: "Anh à, anh đúng là thứ đáng ghét, ba năm trước Nam Phong mới bao nhiêu tuổi đâu, nếu như anh không khuyến khích thì em không tin con bé khi đó chỉ là một đứa nhỏ, vậy mà đã chạy đi tham gia quân ngũ, bây giờ anh còn hung dữ với con bé nữa? Đúng là cha dượng, không phải con ruột nên không biết đau lòng."

Giờ phút này vợ của anh cũng nhìn anh với ánh mắt đầy lòng căm phẫn.

Tần Thủ Quốc cảm thấy bản thân oan ức vô cùng, anh đứng ra bênh vực hai người họ, vậy mà bây giờ đổi thành anh là người không đúng rồi?

Trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cả.

Tần Tiểu Muội đầy lý lẽ, nhìn anh bằng ánh mắt “quả nhiên là cha dượng”.

Tần Thủ Quốc bất lực xua tay, giải thích với vợ: "Nhân phẩm của anh em còn không tin sao? Anh cũng được coi là một cha dượng đầy đủ tư cách."

Đa Bảo ở bên cạnh nói đỡ cho Tần Thủ Quốc: "Mẹ ơi, cha đối xử với chúng con tốt lắm, cha chưa từng hung dữ với con."

Lâm Chính Nhiên cúi đầu nhìn con trai cô, cô cũng không phủ nhận Tần Thủ Quốc là một người cha dượng có đầy đủ tư cách.

Nhưng còn nhân phẩm thì khó mà nói lắm.

“Chuyện Nam Phong tham gia quân ngũ sao anh lại không thương lượng với em, anh có biết em không muốn con bé tham gia vào quân ngũ mà?"

Tần Tiểu Muội cũng nói: "Mỗi tháng đều có người hy sinh, chúng ta không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, anh ơi, anh đây là muốn mạng của chúng ta…"

Tần Thủ Quốc đau đầu xoa trán, đây không phải là em gái ruột của anh, đây là dì ruột của anh mới đúng nhỉ? Sao chuyện nào cũng đều nói giúp A Nhiên vậy!

Không ai nói gì nữa, bầu không khí cực kỳ nặng nề, Lâm Nam Phong nhìn sang nói: "Việc đã đến nước này, các người chỉ có thể đồng ý." Lâm Nam Phong vẫn là câu nói kia: "Đây là chuyện của một mình con, tự con làm, tự con ra quyết định…"

 

break

Báo lỗi chương