Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 396

Trước Sau

break

Một bộ màu xanh quân đội, bộ còn lại thì màu xám, âu phục có cổ, cài cúc đôi, túi xéo một bên, còn có thắt lưng, quần cũng là quần tây, chất vải rất tốt.

Tần Thủ Quốc đi đóng cửa lại, Lâm Chính Nhiên rất thích, cầm quần áo lên mặc thử.

Một lúc sau, Lâm Chính Nhiên thay quần áo bước ra, giang hai tay ra trước mắt anh.

"Đẹp không?"

Tần Thủ Quốc cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, sau đó anh giơ tay nắm lấy vai cô xoay một vòng, mới nói: "Đẹp, khác xa với bộ quần áo mà em mặc ngày thường, bộ quần áo này khiến em trông hiên ngang hơn, giỏi giang hơn rất nhiều, khiến cho người ta phải sáng mắt, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là đôi giày này không hợp thôi. Nếu đi giày cao gót, em chắc chắn là người đẹp "Nhất nhất” trong doanh trại của bọn anh."

"Nói nhảm." Lâm Chính Nhiên không tự tin phản bác: "Giữa ban ngày ban mặt mà cũng trợn mắt nói dối."

"Anh không lừa em mà."

Tần Thủ Quốc vuốt tóc cô, cười nói: “Dù sao, em là người xinh đẹp nhất trong lòng anh, anh không chấp nhận lời phản bác.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Lâm Chính Nhiên dừng một chút, sau đó ngẩng đầu từ trong ngực anh lên, nói: “Sau khi chính sách ổn định xong, em sẽ mặc nó cho anh xem..."

Cô đưa đôi mắt trong veo nhìn anh, Tần Thủ Quốc không nhịn được nữa, cũng không muốn nhịn nữa, vội cúi đầu hôn lên môi cô...

Một lúc lâu sau, Lâm Chính Nhiên muốn cho anh một cơ hội thẳng thắn, khàn giọng hỏi anh: "Anh có chuyện gì muốn nói với em không?"

"Anh nhớ em rất nhiều, nhớ em nhiều lắm…" Tần Thủ Quốc vừa hôn vừa nói.

***

Những ngày sau đó ở nhà cũng giống hệt như những ngày trước, thấy chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Trung thu, Nam Phong cũng không có ý định thẳng thắn.

Một ngày nọ, sáng sớm Tần Thủ Quốc rời giường thì khuôn mặt bị sưng nửa bên.

"Thượng hỏa, uống chút thuốc hạ nhiệt."

Lâm Chính Nhiên đang tìm thuốc cho anh, Tần Thủ Quốc nhìn sang Nam Phong, yên lặng thở dài.

Nhiều ngày như vậy, Tần Thủ Quốc cũng đã nhìn ra, cô nhóc này đang chuẩn bị hãm hại cha nó đây, sau đó sẽ vỗ mông chạy lấy người. Vừa nghĩ đến đây, Tần Tiểu Muội đã vội vàng từ bên ngoài chạy về, vừa vào tới cửa đã tra hỏi anh trai mình.

"Anh ơi, anh có ý gì hả? Hôm nay chủ nhiệm hậu cần bảo em đi nhận vật tư được phát trong dịp Tết này, còn nói, nhà chúng ta vẫn còn một phần mà chưa có ai tới nhận. Còn nữa Nam Phong nhập ngũ khi nào mà chúng em lại không biết vậy?"

Kể từ khi tham gia quân ngũ, bộ đội đã nhận được rất nhiều phúc lợi trong dịp Tết và các ngày lễ, mà Lâm Nam Phong trong mấy năm qua đều là tự mình nhận.

Nếu bé không rảnh thì Tần Thủ Quốc sẽ đi, lần này Nam Phong ở nhà, cho nên cô ấy sẽ đi lấy.

Chuyện này đã giấu kín đã ba năm, sắp không giấu được nữa, ngoại trừ có lòng làm như vậy ra, Tần Thủ Quốc không có nghĩ ra cách nào khác.

Không để cho anh một mình đối mặt với cơn giận của cô vợ được, coi như con bé này có lương tâm.

Hai cha con nhìn nhau, Lâm Nam Phong bắt đầu khai hết mọi chuyện.

"Chuyện con gia nhập quân ngũ, đã làm từ ba năm trước, chỉ là giấu giếm các người mà thôi..."

Tần Tiểu Muội không nghe thấy chữ "Các người" cô ấy chỉ tưởng là giấu có mình cô ấy nên đôi mắt buồn rưng rưng.

"Con bé này đúng là không có lương tâm, quen thói vô ơn, chuyện lớn như vậy cũng gạt cô cho bằng được, cháu đâu có xem cô là cô ruột, bình thường ngoài miệng thì kêu dễ nghe lắm nhưng khi đến thời khắc mấu chốt, coi như cô đã nhìn thấu cháu rồi…"

Đa Bảo thấy mẹ không nói lời nào, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc gì, yếu ớt nói: "Cháu cũng không biết chuyện chị ấy tham gia quân ngũ, cô đừng buồn nữa, có thể mẹ cũng không biết."

Tần Tiểu Muội nhìn qua chị dâu, quả nhiên thấy cô làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, ngay lập tức trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất cô ấy không phải là người ngoài.

Khi mọi chuyện đổ bể, Lâm Chính Nhiên cũng không giả vờ nữa, cô chất vấn Tần Thủ Quốc: "Anh không biết tham gia quân ngũ có bao nhiêu nguy hiểm à? Em chỉ có một đứa con gái là nó, sao anh dám tự đưa ra quyết định hả?"

 

break

Báo lỗi chương