Đúng như Kỷ Đại Hồng đã nghĩ, thái độ làm người của Mạc Tư Văn rất kiêu ngạo, anh ta đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta nói tới mức không còn mặt mũi nào nữa, như vậy cũng không nể mặt quá rồi.
Ngay sau đó, Mạc Tư Văn mím môi mấy lần, dưới ánh mắt nghi ngờ của ba người bọn họ mà chật vật đi ra ngoài.
Kỷ Đại Hồng nhìn ra ngoài cửa, cười cũng không phải, mà không cười cũng không phải.
Trước đây ông ấy từng oán hận Mạc Tư Văn, oán hận bởi vì anh ta không nghiêm túc trong công việc, làm hại bọn họ tổn thất nhiều như vậy.
Mạc Tư Văn không có đơn vị công tác, cho nên không có ai làm gì được anh ta.
Cho dù biết anh ta phạm lỗi, cho dù có đưa hợp đồng sai sót tới trước mặt anh ta, anh ta vẫn coi như không có gì to tát, thái độ cùng lắm thì sửa lại thôi khiến cho người ta không khỏi tức giận.
Hôm nay thì tốt rồi, có thể xả được cơn giận.
Có thể xả được cơn giận này là vì có Lâm Chính Nhiên ở đây, Kỷ Đại Hồng vui vẻ trong lòng.
Sau khi vài người ngồi xuống, Kỷ Đại Hồng quyết định ngày khởi hành, xuất phát sau ngày lễ. Lâm Chính Nhiên biết rất rõ người ta là vì nể mặt Tần Thủ Quốc cho nên mới tin tưởng cô như vậy.
Lần đầu làm công việc này, để không mắc sai lầm, cô đã lấy lại các tài liệu và hợp đồng mà Mạc Tư Văn đã dịch xong để tham khảo.
Công việc vẫn chưa bắt đầu đã có trách nhiệm như vậy, Kỷ Đại Hồng càng hài lòng với cô hơn, trông có vẻ đáng tin cậy hơn lần trước rất nhiều.
*
Những ngày tiếp theo, Lâm Nam Phong sống rất thoải mái, mỗi ngày đều ngủ thẳng cẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cũng không về nhà mà dạo chơi bên ngoài.
Lâm Chính Nhiên cũng rất bận rộn, bây giờ mỗi ngày cô đều phải đi làm, có thời gian sẽ chuẩn bị tài liệu cần dùng khi đi ra ngoài.
Tần Thủ Quốc đi công tác về, còn tưởng rằng ở nhà đang có bão tố chờ anh.
Nhưng không ngờ lại là năm tháng trôi qua êm đềm tốt đẹp.
Lúc anh trở về đã là buổi chiều tà, Lâm Chính Nhiên đang ở trong phòng đọc sách.
Tần Tiểu Muội ở trong một căn phòng khác đang may quần áo, máy may kêu bíp bíp như sắp bốc khói.
“Em đang làm gì vậy?” Tần Thủ Quốc bỏ mũ xuống, hỏi: “Em may quần áo cho ai?”
“Em may cho chị dâu, nghe nói chị ấy sắp ra ngoài làm việc, em nghĩ không muốn để cho chị ấy mất mặt cho nên đã mua mấy khúc vải về để may mấy chiếc váy thật đẹp cho chị ấy.”
Trùng hợp thay, trên tay Tần Thủ Quốc lúc này đang cầm một cái túi to, trong đó cũng là quần áo, hai anh em có suy nghĩ giống nhau ghê.
Thấy vợ không ra đón anh, Tần Thủ Quốc nhìn lên lầu, hỏi em gái.
“Trong mấy ngày anh đi vắng, ở nhà có xảy ra chuyện gì không?”
"Sao lại không?"
Tần Thủ Quốc suy nghĩ một chốc.
Tần Tiểu Muội quay đầu nhìn anh trai, oán giận nói: "Hai thằng nhóc song sinh lại gây rắc rối, hôm nay anh em nó phối hợp với nhau đi đánh tay đôi với người ta, cũng không thèm ngủ trưa, vừa mới bỏ nhà đi á, lát nữa anh đi đón hai đứa nó về đi, em không có thời gian."
Tần Thủ Quốc cạn lời nhìn em gái mình, cái này gọi là đã xảy ra chuyện à?
Xem ra con nhóc Nam Phong này vẫn chưa khui chuyện!
Tần Thủ Quốc thấy em gái không để ý tới mình thì xoay người đi vào phòng.
Trên bàn trong phòng chất đầy tài liệu, nếu bình thường Lâm Chính Nhiên nghe thấy tiếng động đã sớm đứng dậy tiếp đón anh.
Nhưng lần này không có.
“Anh mua cho em một bộ trang phục Lenin, em thử xem?” Tần Thủ Quốc cho rằng vợ anh vẫn còn giận chuyện con gái uống rượu, cho nên mới dỗ dành vợ trước.
Đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ, giận gì ghê dữ vậy, đã ba ngày rồi đó!
"Anh về rồi à?" Lâm Chính Nhiên coi như mới nhìn thấy anh, quay đầu lại hỏi.
Tần Thủ Quốc thầm nói: Giả vờ đi, em giả vờ tiếp đi.
"Anh đến Bắc Kinh họp, anh nghĩ, không phải em sắp ra nước ngoài à, cho nên đã mua hai bộ quần áo Lenin, em thử xem?"
Tần Thủ Quốc lấy quần áo ra đặt lên giường, Lâm Chính Nhiên đi theo nhìn.