Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 394

Trước Sau

break

Dù sao thì cũng không phải ông ta.

Lúc đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên có người gõ cửa.

Văn phòng đang mở, tất cả mọi người cũng lập tức nhìn thấy Lâm Chính Nhiên.

Người tới đây vào giờ này, còn là một người có khuôn mặt xa lạ, mọi người không cần đoán cũng biết là ai.

"Là Tiểu Lâm sao?"

Khuôn mặt vốn đang xị xuống của Kỷ Đại Hồng lập tức tươi cười, tiến lên chào hỏi.

Từ sau khi Nhạc Thiệu nói với ông ấy, ông ấy tìm quan hệ đi gặp Tần Thủ Quốc trước, cho nên hôm nay cũng là lần đầu ông ấy gặp Lâm Chính Nhiên.

"Tôi tên Lâm Chính Nhiên, tới tìm Kỷ Đại Hồng, trưởng khoa Kỷ."

"Tôi chính là Kỷ Đại Hồng." Kỷ Đại Hồng nhiệt tình tiến lên bắt tay: "Là chúng tôi mời cô đến, kính mến kính mến!"

Lâm Chính Nhiên còn chưa đáp lời.

Mạc Tư Văn đã đứng lên cười nhạo, nhìn một lượt dò xét cô: "Nhìn cũng xinh đẹp đó, không giống người phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi, nhưng cô được không đấy? Trong nhà không cần cô nấu cơm trông con à?"

Lời nói tràn đầy trào phúng.

Tâm trạng Lâm Chính Nhiên vốn đã không tốt vì chuyện của con gái, giờ lại thêm người này nói chuyện khó nghe, xem thường. Khiến cô không muốn nhịn thêm một giây nào nữa.

Mạc Tư Văn còn không biết sống chết mà tiến lên khiêu khích, châm chọc nói:

"Cô cho rằng ra nước ngoài là đi mua hành à? Thật sự là việc gì cũng dám nhận, nếu không chờ đến lần sau tôi ra ngoài sẽ mang cho cô một ít hành nhé?”

"Mang đi." Lâm Chính Nhiên lạnh nhạt nhìn anh ta, nói: "Cậu có tiền không?"

Không đợi Mạc Tư Văn trả lời, Lâm Chính Nhiên cũng bắt chước dáng vẻ trước đó của anh ta, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dò xét anh ta, nói:

“Nhìn như một tên đầu người óc heo, xem ra cũng không phải là người, cậu có tự lo liệu được sinh hoạt hàng ngày không? Nếu không được thì cậu về nhà nằm đi, đừng ở đây làm người khác kinh tởm, thật sự coi mình là người à?"

Mạc Tư Văn sững sờ tại chỗ, không vì lý do gì khác, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người mắng mình là “Đầu người óc heo”, vậy mà còn là một người phụ nữ nữa chứ.

Kỷ Đại Hồng và Nhạc Thiệu trộm cười ở phía sau, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người trị anh ta rồi.

"Hoa ngôn xảo ngữ, không biết bản lĩnh như thế nào, đến lúc đó đừng có tự mình cắn lưỡi mình nha." Mạc Tư Văn tức giận nói.

"Chưa biết bản lĩnh của tôi mà đã mở miệng nói tôi không được, tôi không được chắc cậu được quá?" Lâm Chính Nhiên bình tĩnh hỏi anh ta.

Các trường đại học đã ngừng dạy mấy năm nay, cấp ba bây giờ cũng không học ngoại ngữ, hầu hết tất cả mọi người đều tự học ngoại ngữ.

Mạc Tư Văn trông chỉ mới hai mươi lăm tuổi, cho dù trước đây anh ta đã từng học đại học thì khả năng cao vẫn chưa tốt nghiệp đại học.

Bây giờ mọi nguồn lực đều thiếu hụt, nếu xung quanh không có ai dạy, cũng không có tài liệu tham khảo thì việc học ngoại ngữ còn khó hơn lên trời nhiều.

Cô chỉ dính hào quang của Tần Thủ Quốc, nếu không bây giờ cô sẽ không đứng ở chỗ này.

Lâm Chính Nhiên không biết về gia thế của Mạc Tư Văn, nhưng cô tin chắc trên tay Mạc Tư Văn không có nhiều tài liệu ngoại ngữ hơn cô. Hơn nữa, giáo viên ngoại ngữ của cô chắc chắn giỏi hơn Mạc Tư Văn nhiều.

"Vậy chúng ta so với nhau nhé?" Mạc Tư Văn không phục, cứng cổ nói.

Kỷ Đại Hồng vừa định nói: Tôi biết bản lĩnh của Mạc Tư Văn, cũng chỉ ở mức "Thường thường" mà thôi.

Trước đây khi đến Liên Xô, ông ấy cũng từng tiếp xúc với Mạc Tư Văn, người này rất kiêu ngạo.

Ông ấy không muốn Mạc Tư Văn đả kích lòng tự tin của Lâm Chính Nhiên, vả lại, so với Lâm Chính Nhiên, ông ấy càng không thể đắc tội với Mạc Tư Văn, kẻ đứng phía sau anh ta mới là một người có quyền thế thực sự.

Nhưng ông ấy không ngờ Lâm Chính Nhiên lại nói trước: "Tại sao tôi phải so với cậu?" Lâm Chính Nhiên lại hỏi anh ta: "Cậu cảm thấy tôi không bằng cậu à?"

Mạc Tư Văn phạm phải sai lầm trong công việc, cô đã chỉ ra những lỗi sai ấy, dựa vào cái gì mà cho rằng cô không bằng anh ta chứ?

Lâm Chính Nhiên hỏi ra mấy câu khiến cho Mạc Tư Văn phải mặt đỏ tai hồng.

 

break

Báo lỗi chương