Lâm Chính Nhiên nói: "Chỉ là đi giúp đỡ mà thôi, còn chưa chắc đã giúp được người ta, cô đề cao tôi quá rồi đấy."
Lý Liên Tâm cười nói: "Người có bản lĩnh chỉ cần có một cơ hội là có thể trở mình, tôi cảm thấy cô chắc chắn cũng có thể."
Những ngày ở kho tư liệu có thể dễ dàng nhìn thấy kết thúc, lúc trước cô đã trải qua cuộc sống như này đủ rồi. Cô cũng muốn biết mình có thể bay được bao xa, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ bắt lấy.
"Vậy mượn câu chúc tốt đẹp của cô." Lâm Chính Nhiên không che giấu dã tâm của mình.
"Cô đi đi, cũng cho khoa chúng ta có thêm thể diện, để người bên ngoài phải giật nảy mình, để họ biết khoa chúng ta cũng có nhân tài."
Khoa lương thực, văn phòng.
"Sao cậu lại tới đây?" Trưởng khoa khoa lương thực - Kỷ Đại Hồng hỏi người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông trả lời: "Nghe nói các anh tìm một người phiên dịch, người kia còn là người lần trước chỉ ra vấn đề của tôi, tôi muốn đến xem cô ta lợi hại cỡ nào."
Kỷ Đại Hồng lạnh mặt nhìn Nhạc Thiệu.
Lúc này, Nhạc Thiệu lắc đầu: "Trưởng khoa, không phải là tôi gọi anh ta đến, tôi cũng không hẹn người ta gặp mặt ở văn phòng hôm nay."
Anh ta ngừng một chút rồi lại sốt ruột giải thích với Kỷ Đại Hồng: "Có thể do vừa rồi khi gọi điện thoại, tôi không tránh người khác, nên đã có người báo tin."
Sắc mặt Kỷ Đại Hồng càng khó coi hơn, địa bàn của mình xuất hiện kẻ làm phản, thử hỏi ai có thể có sắc mặt tốt chứ?
Mạc Tư Văn thấy thế thì khinh thường nói:
"Nghe nói đối phương là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chưa từng được giáo dục, tôi chỉ tò mò cô ta có thể lợi hại cỡ nào, cô ta có thể hoàn thành được loại công việc này không?"
"Không được thì cũng lợi hại hơn cậu."
Kỷ Đại Hồng nói không chút khách khí: "Ông đây vì cậu mà bị ghi một lỗi nặng, sao bây giờ cậu còn dám làm như không có việc gì mà xuất hiện trước mặt tôi thế hả?"
"Trưởng khoa Kỷ à, con người không phải bậc thánh hiền, ai có thể không mắc sai lầm chứ? Tôi cũng biết sai rồi, nhưng người nào dám nói bản thân không mắc sai lầm khi làm việc chứ? Hơn nữa lúc ấy tôi cũng đã nói với anh rồi, tiếng Liên Xô của tôi không tốt."
Tiếng Liên Xô không tốt, trước đó Kỷ Đại Hồng cho rằng anh ta chỉ đang khiêm tốn, khách khí, ai biết người này lại thật sự là một người biết nửa vời.
Nếu không phải Mạc Tư Văn có chỗ dựa, thì lần này Kỷ Đại Hồng đã đuổi anh ta ra ngoài rồi.
Nếu không phải có người thề son sắt vỗ ngực bảo đảm, sao Kỷ Đại Hồng có thể gọi anh ta đi theo đến nước Liên Xô chứ? Chuyện lần này làm ông ấy mất hết thể diện, bị ghi lỗi, còn ném sạch mặt mũi ra ngoài.
Người này lại không sao, hiện giờ còn không biết xấu hổ, thật sự nghĩ tới là thấy tức, cái quái gì thế!
Ông ấy thấy việc đi nước Liên Xô này rất quan trọng, người ta muốn nhân cơ hội này để ra ngoài trải nghiệm, anh ta lãng phí tài nguyên của quốc gia, còn hại tổ quốc mất mặt, loại người này mới nên xử lý công khai.
"Tiễn khách."
Ngại việc Mạc Tư Văn có cha là thị trưởng, Kỷ Đại Hồng nhịn đến mức miệng cũng sắp thở ra khói rồi.
Nhạc Thiệu tiến đến mời người, Mạc Tư Văn không đứng dậy, không cố kỵ gì cười nói: “Trưởng khoa Kỷ à, sao ông chẳng độ lượng gì thế, tôi cũng đã xin lỗi rồi, ông còn muốn tôi làm sao nữa."
Anh ra còn rất tự tin mà nói: "Không phải tôi khoác lác, toàn bộ tỉnh Túc này, ông không tìm được mấy người có xuất thân tốt, biết tiếng Liên Xô đâu. Không chừng người phụ nữ này không được, ông còn phải nhờ tôi đi Liên Xô theo ông đấy, ông tin không?"
Nếu Kỷ Đại Hồng là người đàn ông bình thường thì lúc này cũng muốn nhổ nước miếng vào mặt anh ta.
Mẹ nó không biết xấu hổ, ông đây không có ai đi cùng thì cũng không mượn cậu, ai có da mặt dày như vậy chứ, còn muốn người ta giẫm lên lần thứ hai sao?