Trước kia Nam Phong trở về, cô cũng ngủ cùng con bé hai ngày, Tần Thủ Quốc rất dính người, lúc đó Tần Thủ Quốc đã giận dỗi một trận.
Lần này anh đi công tác, đi tận bốn năm ngày, tối nay anh thấu tình đạt lý như vậy sao?
Ánh mắt Lâm Chính Nhiên nhìn chăm chăm vào anh, nhìn đến mức Tần Thủ Quốc suýt nữa đã làm rơi một cái bát.
Anh tưởng vợ mình còn đang giận chuyện con gái uống rượu, bèn lập tức giải thích:
"Trong doanh trại toàn là đàn ông, Nam Phong đi theo bọn họ nhiều năm nên đã học hư."
Ngụ ý chuyện này không liên quan gì đến anh, tất cả đều do người khác dạy hư.
Lâm Chính Nhiên tức giận đến bật cười, hóa ra dù là đàn ông như thế nào thì cũng đều thích nói dối, cho rằng không biết chuyện gì hết, phải không?
Tên đàn ông chó má!
Tần Thủ Quốc cảm thấy nụ cười này vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ là Nam Phong đã chọc giận vợ mình sao?
Lâm Chính Nhiên thuận thế nói: "Sau khi anh đi công tác về hãy đưa Nam Phong ra ngoài đi. Con gái lớn rồi, còn để con bé ở cùng một đám đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa? Cho con bé quay về học hai năm cấp ba, chuyện sau này tính sau."
Tần Thủ Quốc không biết nên trả lời thế nào, chuyện này không thể được!
Một lát sau, Tần Thủ Quốc mới nói: "Vậy đợi anh đi công tác về rồi làm."
Lâm Chính Nhiên: "Được, em đợi anh."
Đợi đến lúc đó anh tự vả mặt mình.
Đêm đó, Lâm Chính Nhiên mất ngủ cả đêm.
Ngày tiếp theo.
Những gì mà vợ nói hôm qua cũng khiến Tần Thủ Quốc khó ngủ.
Bởi vì buổi sáng anh còn phải đi công tác, hơn nữa cảm thấy chết muộn không bằng chết sớm, cho nên trước khi đi công tác, anh cố ý đi tìm Nam Phong.
"Cháu nói thẳng với mẹ cháu sớm chút đi, dù sao sớm muộn gì cô ấy cũng phải biết, một ngày cháu chưa nói là trong lòng bác lại thêm một ngày bất an."
Suy nghĩ của Tần Thủ Quốc là, tốt nhất Nam Phong nói ra trong lúc anh đi công tác, như vậy thì sau khi anh trở về, A Nhiên cũng đã hết giận đến bảy tám phần rồi, vậy thì cuộc sống của anh có thể tốt đẹp hơn một chút.
Lâm Nam Phong dựa trên khung cửa phòng, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt ra. Bé gật đầu một cách qua loa, thật ra trong lòng đã sớm có dự tính rồi.
Lâm Nam Phong dự định sẽ nói trước khi đi một ngày, còn về phần lửa giận của mẹ, chỉ có thể tuân theo nguyên tắc không phải bạn chết thì là tôi sống, để Tần Thủ Quốc gánh đi.
Tần Thủ Quốc là cha dượng của bé, còn là chồng của Lâm Chính Nhiên, bác ấy nên tiếp nhận tất cả những chuyện này. Nói cho cùng, thật ra Lâm Nam Phong cũng sợ mẹ, cho nên mới lựa chọn hi sinh Tần Thủ Quốc.
Hiện tại, Tần Thủ Quốc không hài lòng với thái độ của bé, Lâm Nam Phong ngoan ngoãn chào anh theo kiểu quân đội: Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Tần Thủ Quốc hài lòng rời đi, bé quay lại trèo lên giường ngủ tiếp.
Vợ của ai thì người đấy dỗ thôi, hơn nữa việc bé tham gia quân ngũ, Tần Thủ Quốc cũng có “công lao”, bác ấy đừng mơ tẩy sạch bản thân.
Trong lòng hai người đều có mưu đồ, nhưng lại không ngờ Lâm Chính Nhiên đã biết tất cả.
Hôm nay, khi lớp vừa học được một nửa, Lâm Chính Nhiên bị lãnh đạo gọi ra ngoài.
"Tiểu Lâm, cô đi tới khoa lương thực một chuyến đi, trưởng khoa Kỷ của bọn họ tìm cô đấy."
Lâm Chính Nhiên biết rõ người ta tìm cô vì chuyện gì, bèn gật đầu.
Vừa rồi trong điện thoại, Lý Liên Tâm cũng biết là chuyện gì, nói thật, cô ấy rất vui, cực kỳ vui.
“Tôi làm việc trong kho tư liệu cả đời rồi, đây là lần đầu thấy người của chúng ta được mượn đi, thật có mặt mũi mà!” Lý Liên Tâm cảm thán cười nói.
Lâm Chính Nhiên cũng cười.
Lý Liên Tâm vỗ bờ vai của cô, vui mừng nói: "Người khác nhàn rỗi thì khoác lác nói chuyện phiếm, cô rảnh rỗi thì đi đọc sách, trong túi lúc nào cũng mang theo sách, cô đến chỗ chúng tôi không lâu thì tôi đã nhìn ra chắc chắn cô sẽ không ở đây lâu mà. Quả nhiên là thế!"