Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 391

Trước Sau

break

Trong nhà không ai đồng ý cho con gái làm cái nghề này cả, sau khi bọn họ biết được thì con bé đã trở thành một quân nhân.

Theo quan niệm của bà ấy và Hồ Thời Trạch, không bao giờ có chuyện đào ngũ được. Vì vậy sau này dù bọn họ giận thì giận nhưng cũng chấp nhận hiện thực này.

Vả lại Hồ Ảnh An có suy nghĩ riêng của mình, bọn họ không thể nào hiểu được cái suy nghĩ này là gì.

Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng Hồ Ảnh An có thể nghĩ thông suốt rồi xuất ngũ.

Trương Ái Mai nói: "Không sao đâu, đứa trẻ này cũng thường uống với chúng tôi vài ly, để tôi cõng nó về."

Ngay khi Trương Ái Mai và những người khác rời đi, Lâm Chính Nhiên đã lên tầng hai xem con gái mình, lần này Tần Thủ Quốc không đi theo cô lên đó.

Lâm Nam Phong lúc uống say rất ngoan ngoãn, bé ngủ rất sâu.

Lâm Chính Nhiên thấy căn phòng có chút bừa bộn nên đã xắn tay áo lên dọn dẹp.

Lúc đang dọn dẹp, cô nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ tiết kiệm bị cuốn sách đè lên, cô mở ra xem thì biết được đó là của Hồ Ảnh An.

Lâm Chính Nhiên nghĩ rằng bé làm rơi nên cũng không để ý, lúc mở ngăn kéo tủ ra, bên trong có một chồng sổ tiết kiệm dày đặc.

Lâm Chính Nhiên tò mò mở nó ra, bên trong có mấy cái tên cô rất quen thuộc, cái này thì dễ đoán rồi, chắc là bọn chúng để ở chỗ của Nam Phong.

Nhưng mà tại sao sổ tiết kiệm của bọn chúng lại để ở chỗ của Nam Phong? Tại sao không tự mình giữ hoặc đưa cho người nhà?

Cô đang định cất cuốn sổ tiết kiệm trong tay về chỗ cũ, nhưng vì tay nhanh hơn não, nên cô lại lật thêm một cuốn sổ nữa, cuốn sổ tiết kiệm này là tên của 'Lâm Nam Phong'.

Lâm Chính Nhiên bỗng vô cùng ngạc nhiên, con gái cô mở sổ tiết kiệm khi nào?

Cô lật trang kế tiếp, một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu đến dưới chân cô.

Trong sổ tiết kiệm không có nhiều tiền, mỗi tháng của năm đầu tiên đều được sáu đồng, năm thứ hai là bảy đồng, năm thứ ba là tám đồng.

Lâm Nam Phong vẫn chưa lấy tiền ra, Lâm Chính Nhiên lướt nhìn vài cái đã xem hết.

Lâm Chính Nhiên làm vợ quân nhân nhiều năm như vậy, dù cô có ngốc đến đâu cũng biết thứ này có nghĩa là gì.

Nam Phong làm lính rồi!

Tại sao Tần Thủ Quốc chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với cô, Nam Phong lại càng không nhắc đến.

Lâm Chính Nhiên đứng trong phòng một lúc lâu, mãi đến khi trời tối, Đa Bảo lên kêu cô xuống ăn cơm, cô mới định thần lại.

Cô quay người lại nhìn con gái mình một lúc lâu, từ nãy đến giờ vẫn không thể ổn định cảm xúc lại được, cô không thể chấp nhận được chuyện Nam Phong đi làm lính.

Tần Thủ Quốc không biết đối với cô mà nói, con gái rất quan trọng sao? Nếu đã biết thì tại sao lại để cho con bé đi.

Tần Thủ Quốc có ý gì đây?

Bởi vì những chuyện cô từng trải qua mấy năm trước, tính tình của Lâm Chính Nhiên rất tốt, tốt đến mức nếu cô không mất bình tĩnh thì sẽ không có người nhìn ra được.

Trên bàn ăn, cả nhà vẫn ăn cơm như thường lệ, khi chỉ còn lại cô và Tần Thủ Quốc, Lâm Chính Nhiên lau miệng rồi hỏi anh: "Anh có chuyện gì muốn nói với em không?"

Tần Thủ Quốc giật mình: "Vu Đại Cường nói với em chuyện anh phải đi công tác vài ngày rồi à?"

Lâm Chính Nhiên không nói gì, cô nhìn anh chằm chằm.

Tần Thủ Quốc liền nói: "Ngày mai anh phải đi công tác, có lẽ là ba bốn ngày."

Lâm Chính Nhiên thấy anh như vậy, lòng cô chợt trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng, trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Tần Thủ Quốc nghi ngờ nhìn cô, chỉ vậy thôi, không có chuyện gì khác.

Lâm Chính Nhiên thấy thế cũng không hỏi nữa, cô đứng dậy nói: "Nam Phong uống say rồi, em không yên tâm, tối nay em sẽ ngủ với con bé."

"Được."

Tần Thủ Quốc vô cùng thẳng thắn, điều này khiến Lâm Chính Nhiên không tự chủ được mà hoài nghi, từ khi nào Tần Thủ Quốc lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?

 

break

Báo lỗi chương