Dứt khoát, thẳng thắn, đã làm thì phải làm đến cùng;
… Ngủ rồi.
Yêu ai thì yêu đi!
Lâm Chính Nhiên sửng sốt: "Không phải Nam Phong bị dị ứng với rượu sao?"
Tần Thủ Quốc ở phía sau chột dạ không tiếp lời.
Lâm Chính Nhiên nhìn thấy con gái mình uống say nằm trên mặt đất như vũng bùn, cô ngơ ngác đứng ở cửa, vẫn chưa định thần lại được
Đột nhiên, Hồ Ảnh An bò nhanh về phía cô, trên mặt cô bé toàn là nước mũi và nước mắt.
Cô bé ôm lấy chân của Lâm Chính Nhiên, vẻ mặt đầy sự tủi thân: "Mẹ, mẹ đến đón con về nhà à?"
Lâm Chính Nhiên nhìn thấy hai cô gái uống rượu thành ra như vậy thì có chút tức giận, nhưng bây giờ Hồ Ảnh An như thế này, cô cũng không tức giận được, lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cô vừa vỗ nhẹ vào lưng Hồ Ảnh An như an ủi vừa nói với Tần Thủ Quốc:
"Đứa trẻ này bình thường trông có vẻ tùy tiện, khi nhìn thấy chị Mai thì nhăn nhó, khó chịu, không ngờ rằng sau khi uống say người con bé tìm chính là mẹ nó."
Tần Thủ Quốc có thể nói cái gì được, trong lòng anh cũng tức giận, cháu nói xem, hai đứa nhóc các cháu, nói uống rượu là uống rượu à?.
Uống rượu ở nhà, không cho người lớn biết, còn say khướt như thế, các cháu thấy bác sống thảnh thơi quá nên tìm thêm việc cho bác làm, đúng không?
Lâm Chính Nhiên nhìn ra phía sau một cái, Tần Thủ Quốc lập tức hiểu ý cô, nói: "Anh đi gọi điện bọn họ, bảo bọn họ đến đón con bé về."
Anh vừa xuống tầng một đã nhìn thấy em gái mình và hai đứa nhóc sinh đôi đang đi vào, khó tránh khỏi một cuộc hỏi thăm.
Tần Tiểu Muội nghe nói vậy mà có chuyện này! Lại còn say dưới mi mắt của cô ấy nữa à? Cô ấy không tin nên chạy lên xem.
Cặp song sinh càng thích góp vui nên cũng nối đuôi chạy theo sau.
Tần Thủ Quốc gọi điện thoại xong thì đi lên tầng hai, anh vừa lên đã nhìn thấy hai đứa con trai của mình đứng ở ngoài cửa phòng thò đầu vào nhìn.
Hồ Ảnh An vẫn ôm lấy Lâm Chính Nhiên khóc, vô cùng đau lòng.
Lâm Chính Nhiên nhìn thấy Tần Thủ Quốc, cô giận dữ nói: "Sao cái gì anh cũng dạy bọn chúng hết vậy? Đến uống rượu mà anh cũng dạy, cũng không thèm để ý bọn chúng bao nhiêu tuổi, bọn chúng có thể uống được sao?"
Sau khi Tần Thủ Quốc đi xuống, Lâm Chính Nhiên đã đoán ra, hiện tại con gái cô không bị dị ứng với rượu, ngoại trừ Tần Thủ Quốc dạy thì không còn ai khác!
Tần Thủ Quốc bị vợ nhìn chằm chằm đến chột dạ, anh sờ sờ mũi rồi sải bước đi vào.
Trong phòng, Tần Tiểu Muội cầm hai bình rượu rỗng lên, mím môi nói: "Cũng là người biết phân biết phân biệt hàng tốt xấu đấy, vừa chọn đã chọn ngay rượu đắt nhất để uống."
"Ít nói chút đi!"
Trong lòng Tần Thủ Quốc thầm nghĩ: Em mà hỏi thêm mấy câu nữa thì anh chính là người bị ăn mắng đấy.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe xong lời này, Lâm Chính Nhiên lại nói với anh: "Anh dạy bọn chúng uống rượu làm gì? Còn uống rượu mạnh nữa chứ. Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?"
Tần Thủ Quốc bế Nam Phong đang ngủ say trên mặt đất, đặt lên giường, mím môi không nói chuyện.
Tần Tiểu Muội thấy vậy bèn đánh giá anh trai mình.
Lâm Chính Nhiên bị Hồ Ảnh An ôm chặt đến mức không thể cử động được, cặp song sinh ở bên cạnh phá phách, cô tức giận đến nổi bảo hai đứa con trai của mình cút ra ngoài.
Tần Thủ Quốc quay đầu lại, anh thấy bên trong ngăn kéo tủ không đóng có mấy cuốn sổ tiết kiệm, anh không mấy quan tâm nên thuận tay đóng ngăn kéo lại.
Không lâu sau, Trương Ái Mai và chồng bà ấy đến, Lâm Chính Nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù sao con bé cũng uống đến say khướt ở nhà mình.
Hơn nữa bé chỉ mới mười lăm tuổi, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng cho được!
Trương Ái Mai không nói gì, bà ấy liếc nhìn Tần Thủ Quốc một cái, cả hai người đều ngầm hiểu, rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.