Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 389

Trước Sau

break

Cho nên Hồ Ảnh An mới nói: "Có thể gặp lại nhau được không?"

Lâm Nam Phong đã được huấn luyện, cho nên không còn dị ứng với rượu cồn nữa, bèn nhận lấy rượu từ tay Hồ Ảnh An rồi đi đến bên cạnh cô bé, sau đó ngửa đầu uống một ngụm.

Hồ Ảnh An lấy sổ tiết kiệm trong túi ra đưa cho bé, nói:

"Mấy người kia đều để cho cậu bảo quản, tôi cũng đưa cho cậu nhé. Nếu tôi không về được thì cậu có thể tùy ý xử lý tiền lương bên trong. Nhà họ Hồ không thiếu chút tiền này, bọn họ cũng không thể dùng"

Kể từ khi Hắc Ngư đưa sổ tiết kiệm của cậu cho Lâm Nam Phong, trước khi ra ngoài, những người có quan hệ tốt với bé trong nhóm chơi cùng đều đưa sổ tiết kiệm của mình cho bé, nhờ bé bảo quản giúp .

Nhưng lần này Lâm Nam Phong lại không nhận, bé nói: "Cậu giao cho người nhà đi, cậu cũng không phải là người không có người nhà."

Hồ Ảnh An không quan tâm, cô bé ném thẳng cuốn sổ lên bàn, vẫn là câu nói kia:

"Bọn họ khinh thường số tiền này, còn không đủ để cho mẹ kế của tôi tiêu hai ngày, tiền của nhà họ Hồ, tôi dùng hai kiếp cũng không hết."

Hồ Ảnh An lấy rượu qua, cô bé nở một nụ cười trào phúng.

Lâm Nam Phong đổi chủ đề, bé hỏi: "Cậu hẹn mấy bọn họ đi ăn chưa?"

Hồ Ảnh An nấc một cái rồi lắc đầu.

Trước khi mấy người bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ thì đều viết di thư để lại.

Di thư của Hồ Ảnh An là: Tôi hy vọng hai gia đình có thể ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.

"Còn lâu lắm mới tới ngày xuất phát!" Cô bé nói: "Mấy ngày nữa rồi hẳn hẹn."

Muốn mời nhà họ Hồ và nhà họ Trương gia cùng đi ăn thì không khó, nhưng cơ hội hiếm có như vậy Hồ Ảnh An  không muốn có người ngoài xuất hiện trên bàn ăn, cô bé cũng không nghĩ ra nên nói như thế nào, vì vậy mới quẳng đi.

"Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cậu cứ lên tiếng, lúc nào tôi cũng ở trong nhà, không đi đâu cả."

Hồ Ảnh An nhìn bé nói: "Tôi phát hiện con người cậu rất không muốn rời xa gia đình. Nam Phong, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu không giống với chúng tôi."

Lâm Nam Phong không phủ nhận, bé đã từng đánh mất nó, nên bé biết bản thân mình muốn gì, không muốn rời xa gia đình cũng không phải là điều đáng xấu hổ.

"Một cái mũi, một cái miệng, hai mắt, hai chân, tôi có chỗ nào khác với các cậu?" Lâm Nam Phong lấy rượu trong tay bé, ngửa đầu uống cạn.

Hồ Ảnh An tiến đến trước mặt bé đánh giá rồi nghiêm túc nói: "Tôi không nói ra được, là giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết."

Lâm Nam Phong cười cười không nói gì.

Hai người cậu một câu, tôi một câu, uống rượu mạnh như uống nước, uống xong một bình, phối hợp với nhau đi xuống lấy trộm thêm nữa.

Sau khi hai bình rượu đã thấy đáy, Hồ Ảnh An cuối cùng cũng say rồi, cô bé ôm Lâm Nam Phong khóc hu hu.

"Nếu tôi không còn nữa, sẽ không có một ai cảm thấy buồn. Bọn họ sẽ lại sinh thêm một đứa con, có tôi hay không có tôi đều giống nhau. Bọn họ cũng có thể sống rất tốt, tôi quá thất bại rồi, tôi chính là một kẻ dư thừa, tôi tên là Hồ Dư Thừa… Hu hu hu…"

Lâm Nam Phong cũng đã say, sau khi bé uống say, cả người có chút ý thức.

Cơ thể bé như nhũn ra, không còn chút sức lực, bé không đứng dậy được, cả người nằm xuống mặt đất không nhúc nhích, để mặc cho Hồ Ảnh An khóc lóc om sòm.

Hồ Ảnh An có tính cách giống bé, sau khi uống say thì có sức lực rất lớn.

Cô bé dùng sức khóc la om sòm rồi lăn qua lăn lại, vô cùng ồn ào! Giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.

Lúc Lâm Chính Nhiên và Tần Thủ Quốc vừa về đến nhà, hai người nghe thấy tiếng khóc cuồng loạn phát ra từ trên lầu, họ không thèm cất túi xách mà đi thẳng lên lầu.

Cửa mở ra, mùi rượu bên trong bốc ra khiến Lâm Chính Nhiên phải lùi lại vài bước.

Lâm Nam Phong bị Hồ Ảnh An ôm vào lòng giãi bày tâm sự, khuôn mặt của bé đã không còn gì có thể lưu luyến, sau đó bé nhìn thấy sắc mặt đen như than của mẹ mình.

Lại nhìn thấy vẻ mặt như muốn nứt ra của Tần Thủ Quốc.

 

break

Báo lỗi chương