Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 388

Trước Sau

break

Tần Tiểu Muội tưởng rằng cô bé không vui, lập tức an ủi.

"Muốn trở thành người nhà với nhau, đôi khi phải dựa vào duyên phận nữa, không hợp thì đừng miễn cưỡng. Vội vàng mấy chục năm, cần gì phải làm cho bản thân không vui? Hãy sống hạnh phúc như mình muốn, chỉ cần chăm sóc bản thân để mình sống thoải mái là được."

Hồ Ảnh An dựa sát vào người Tần Tiểu Muội, cô bé dùng hai tay ở phía sau để ra hiệu cho Lâm Nam Phong.

Lâm Nam Phong bất đắc dĩ đành phải mở tủ lấy trộm một bình rượu ngũ lương rồi đi lên tầng hai.

Trong bếp, Hồ Ảnh An vừa che giấu vừa nói: "Cô là người có nhiều kinh nghiệm hơn bọn cháu, cô nói gì cũng đều đúng cả."

Tần Tiểu Muội càng vui vẻ hơn, cô ấy càng cho thêm nhiều thịt vào mì.

Chưa đầy năm phút, một bát mì đầy ụ và năm quả trứng luộc đã bị Hồ Ảnh An xử sạch, cô bé vừa sờ bụng vừa ợ.

Tần Tiểu Muội nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé, cháu xem, cô đã nói sức ăn của các cháu rất nhiều rồi mà!

Hồ Ảnh An không hề cảm thấy ngại ngùng, cười nói: "Cô làm mì ngon quá đi ạ, làm cho người ta ăn no rồi nhịn không được mà muốn ăn thêm nữa."

"Đó là vì cháu đói bụng đấy."

Tần Tiểu Muội như thể đang nghĩ đến cái gì đó, cô ấy tiếp tục nói: "Nam Phong nói rằng ban đêm lúc con bé ngủ xương cốt thì xương khớp kêu rắc rắc, cháu cũng vậy sao?"

"Đúng vậy ạ!" Hồ Ảnh An dựa vào ghế, xoa xoa bụng, nhàn nhã nói: "Nam Phong nói có thể là do thiếu canxi, cậu ấy còn bảo cháu ăn nhiều canh, nhưng mẹ kế lại không nấu cho cháu. "

Tần Tiểu Muội bỗng cảm thấy đau lòng, cô ấy nói lớn giọng: "Vậy cháu đến nhà cô ăn đi, trong nhà cũng nấu cho Nam Phong, nấu thêm cho cháu cũng không hề hấn gì."

Hồ Ảnh An không từ chối mà chỉ mỉm cười cảm ơn cô ấy.

Tần Tiểu Muội thấy cô bé nhìn xung quanh, nên đã bảo cô bé đi tìm Nam Phong chơi.

Hồ Ảnh An đúng là đang có ý này, sau khi nói tối nay mình sẽ ăn tối ở nhà rồi cất bước lên tầng hai.

Hồ Ảnh An vừa lên tầng đã mở bình rượu ngũ lương ra đổ thẳng vào miệng, đôi lông mày không giống như vẻ nói cười vui vẻ vừa rồi ở dưới lầu mà mang theo chút buồn bực, sầu não.

Hồ Ảnh An nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Nam Phong, cậu nói xem trên đời có nhiều người hạnh phúc như vậy, tại sao không thể cho thêm một người là tôi nữa? Tôi chỉ muốn có một gia đình trọn vẹn, tại sao lại khó như vậy hả? Ngay cả một nguyện vọng nhỏ xíu này mà ông trời cũng không thực hiện cho tôi được!"

"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" Lâm Nam Phong ở phía sau cô bé, nói: "Không người nào có cuộc đời trọn vẹn cả. Dù họ đã tách ra nhưng tôi có thể nhìn ra được bọn họ đều rất yêu thương cậu."

Hồ Ảnh An cười nhạo một tiếng, cô bé xoay người về phía Lâm Nam Phong, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt sầu muộn noi:

"Bọn họ có yêu thương tôi hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết mình chính là một công cụ. Không có tôi, hai nhà Hồ và Trương sẽ không còn sự tín nhiệm đối với bọn họ nữa, bọn họ sẽ không thể tồn tại được trong cái thời đại bấp bênh này."

Điều kiện tiên quyết của sự nâng đỡ lẫn nhau là lòng tin nên hai nhà Hồ và Trương mới liên hôn.

Lão Hồ và mẹ không có chút tình cảm nào cả, sau khi kết hôn cũng không bồi dưỡng được tình cảm nên mới sinh cô bé ra.

Hồ Ảnh An hiểu rõ tất cả những điều này, cô bé càng biết rõ mình là cái gì.

Cô bé chính là công cụ để duy trì hòa bình và tín nhiệm giữa hai nhà.

Lâm Nam Phong không biết nên nói cái gì, đây cũng là lần đầu tiên bé nghe được Hồ Ảnh An nói về chuyện này.

Hồ Ảnh An đưa rượu trong tay mình cho Lâm Nam Phong, cười nói: "Nam Phong, uống với tôi một lúc đi, không biết lần sau chúng ta có thể gặp lại nhau được không?"

Không có bất kỳ tin tức gì về những người đã ra ngoài hai năm trước, có những người, tin tức của họ đã được truyền về, nhưng họ đều đã trở thành liệt sĩ.

 

break

Báo lỗi chương