Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 387

Trước Sau

break

Hồ Ảnh An quay đầu đi, bướng bỉnh nói: "Tốt nhất là nên như vậy."

"Tôi nghỉ phép nửa tháng, tôi ra ngoài ở vài ngày, lần sau sẽ uống rượu với ông."

Nói xong, cô bé nhấc chân bước ra ngoài.

Hồ Thời Trạch thấy con gái không tức giận liền nở nụ cười, nói: "Con đi đâu?" Ông ta dừng một chút rồi nói: "Đi đến nhà bà ngoại con hửm?"

Hồ Ảnh An không trả lời.

Hồ Thời Trạch hỏi: "Lần này con định đến ở với mẹ à? Ở bao nhiêu ngày, khi nào con mới trở về nhà? Dành ra hai ngày đến ông bà nội con nhé."

Bước chân Hồ Ảnh An không dừng lại, giọng nói lạnh lùng, lẩm bẩm một mình:

"Tôi còn nhà sao?"

Vừa về đến nhà, cô bé đã không ngừng đấu khẩu với mẹ kế, bây giờ khắp nơi ở nhà mẹ ruột Hồ Ảnh An cũng không thể hòa nhập được, ở đó cô bé còn ngượng ngùng hơn cả người lạ.

Ông bà nội lớn tuổi mà còn phải đi làm, Hồ Ảnh An càng không thể đến làm phiền ông bà nội vào lúc không thích hợp được, cô bé có nhà ư?

Hồ Ảnh An vừa rời đi, Vu Uyển đã đuổi theo ra ngoài, cô ta hỏi: "Lão Hồ, nó có nhả ra không?"

Hồ Thời Trạch lắc đầu.

Tính cách độc tài, ích kỷ của ông ta và Trương Ái Mai đã được di truyền qua cho con gái, nếu con bé nói không được thì có nghĩa là chuyện này này không thể thương lượng thêm được gì nữa.

Hơn nữa, ông ta và Trương Ái Mai đã cắt đứt đường lui sinh thêm con rồi.

Chỉ là, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, ông ta không nói cho Vu Uyển biết.

Lúc này, Vu Uyển nhìn ra ngoài cửa ở phía xa, thầm mắng chửi con nhóc ranh Hồ Ảnh An.

Cô ta không tin gió bên gối mà không bằng một chậu nước sắp bị hất đi.

Vu Uyển tự tin rằng, chỉ cần cô ta còn sống thì chắc chắn sẽ có thể sinh ra được một đứa con, nhưng cô ta của lúc này lại không biết, Hồ Thời Trạch sẽ không bao giờ có thể sinh con được.

Lại nói đến Hồ Ảnh An.

Sau khi ra khỏi nhà, cô bé không có nơi nào để đi nên đã đi đến nhà họ Tần.

Nhìn thấy Tần Tiểu Muội, Hồ Ảnh An bèn nhét tiền ăn vào tay cô ấy.

"Cô ơi, cháu đói rồi, trong nhà còn đồ ăn không ạ? Thức ăn thừa cũng được."

Tần Tiểu Muối cầm tiền ăn trong tay mà vô cùng khó hiểu.

Hồ Ảnh An cười nói: "Mẹ kế không cho cháu ăn cơm nên cháu mới lấy tiền ăn của cháu về, cho ai cũng được nhưng không thể cho bà ta."

Tần Tiểu Muội lập tức giơ ngón tay cái với cô bé: "Làm tốt lắm."

Cô ấy còn nói: "Không còn đồ ăn nữa. Hôm nay đúng lúc ở nhà có món canh xương hầm, cô làm cho cháu một tô mì và luộc mấy quả trứng nhé."

Hồ Ảnh An thân thiết kéo cánh tay Tần Tiểu Muội, nũng nịu nói: "Làm phiền cô quá rồi nhỉ? Cháu không cần trứng đâu ạ, ăn không hết."

"Có gì mà ăn không hết chứ." Tần Tiểu Muội không để bụng, thẳng thắn nói: "Sức ăn của các cháu như thế nào cô còn không hiểu sao? Mỗi ngày luyện tập nhiều như vậy, không ăn no là không được đâu."

Lâm Nam Phong ở một bên cũng gật đầu, đừng thấy bọn họ  nhỏ mà tưởng rằng ăn không nhiều, thực ra sức ăn của bọn họ có thể so sánh được với một người trưởng thành đấy.

Ở niên đại thiếu thốn không đủ ăn này, cộng thêm lượng vận động hàng ngày thì việc một người ăn sạch một cân gạo không phải là vấn đề gì lớn.

Hồ Ảnh An không từ chối nữa, lời nói tốt đẹp trong miệng cô bé không cần tốn tiền mà tự nhảy ra ngoài.

"Nếu cô là cô của cháu thì tốt quá. Nam Phong kiếp trước đã tích được cái đức gì thế hả? Có được một người cô tốt như cô, lại có một người cha dượng đối xử với cậu ấy như cha ruột quan tâm đến con mình!"

Tần Tiểu Muội cười đến híp cả mắt, cô ấy cho thêm hai quả trứng vào.

Hồ Ảnh An nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, lại so sánh với hoàn cảnh của Nam Phong, bất giác thở dài một tiếng.

 

break

Báo lỗi chương