Dù sao lúc ra chiến trường, ông ta cũng chẳng sợ ai, sao lại không thể thu phục được hai người phụ nữ chứ?
Hồ Thời Trạch vẫn luôn không thể hiểu được.
Vu Uyển thấy chồng mình giúp đỡ cô bé thì trông cô ta càng yếu ớt và bất lực, cô ta dán sát lại gần.
Hồ Ảnh An trợn mắt: "Tôi còn chưa chết đâu đấy, cho dù Lão Hồ có cho bà một đứa con, bà cũng phải phá nó đi, bà quấn lấy ông ta cũng vô dụng, tôi mới chính là người có tiếng nói nhất trong cái nhà này. "
"Mày đang nói vớ vẩn gì thế?" Hồ Thời Trạch lập tức trừng mắt nhìn con gái: "Mày nói chuyện với người lớn như vậy sao? Ông đây còn chưa chết, mày là cái rắm."
Hồ Ảnh An cũng trừng mắt nhìn lại: "Đúng là người ba phải. Vậy thì ông phải sống lâu hơn một chút, tiện thể lo liệu chuyện tang lễ cho hai người luôn, nếu không một trăm năm sau tôi nhất định sẽ tách riêng hai người ra chôn."
"Lão Hồ, anh xem…" Vu Uyển giống như bị người ta nắm trúng đuôi vậy, cô ta cao giọng nói: "Em đã nói với anh rồi, nó không phải con ruột của em, chắc chắn nói sẽ không thương em. Bây giờ anh đã tin rồi chứ gì!"
"Con mẹ nó, tôi chưa từng uống một ngụm sữa của bà, vừa trở về liền coi tôi như thỏ mà cho ăn. Bà còn muốn sinh con sao? Bà đổi người đàn ông khác rồi sinh ra cho người ta đi."
"Lão Hồ, anh xem nó nói cái gì kia, thời gian có thể chứng minh tấm lòng em dành cho nó.” Vu Uyển không bỏ qua, cô ta tiếp tục nói: "Nó thật thiếu giáo dục"
Hồ Ảnh An bị mấy lời hờn dỗi của Vu Uyển làm cho sởn gai ốc.
Nhiều lần Hồ Ảnh An tự hỏi, nếu mẹ có ba phần dịu dàng và mềm mại của Vu Uyển, có lẽ Lão Hồ và mẹ sẽ không ly hôn, vậy không phải là cô bé vẫn còn một gia đình trọn vẹn sao?
Nhưng thật đáng tiếc, bà Trương Ái Mai là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả đời này bà ấy không thể nói chuyện với một người bình thường như thế này.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả cô bé.
"Được rồi, được rồi, nó chỉ là một đứa trẻ, em tính toán với nó làm gì?"
Hoàn toàn không khác trước đây, Hồ Thời Trạch đứng ở giữa hai bên giảng hòa, ông ta có lỗi với con gái nhưng không muốn làm vợ mình khó xử nên lần nào cũng chỉ có thể làm hài lòng cả hai bên.
Nhưng Hồ Ảnh An không còn là đứa trẻ dễ bị lừa gạt như xưa nữa.
Bây giờ cô bé có thể cảm nhận rõ ràng trái tim Lão Hồ đã hướng về Vu Uyển, nếu không, ông ta sẽ để cho Vu Uyển đi qua đi lại như vậy ở trong nhà sao?
Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, câu châm ngôn này không kỳ lạ chút nào cả.
Hồ Ảnh An không ăn chay chứ đừng nói đến việc chịu đựng.
Cô bé đứng dậy, bắt chước cách nói chuyện thường ngày của Vu Uyển.
"Còn nhỏ tuổi mà phải làm mẹ kế của người ta. Aiss, lại không được dạy dỗ cho đến nơi đến chốn."
Nói xong, Hồ Ảnh An không quan tâm khuôn mặt của Vu Uyển khó coi như thế nào, cô bé đi thẳng đến phòng của Lão Hồ và Vu Uyển lục lọi thứ gì đó.
Không lâu sau, cô bé tìm thấy tiền ăn của mình, sau đó lướt qua người Vu Uyển đang đi theo phía sau, rồi sải bước ra ngoài.
"Mày lấy cái gì vậy hả?"
"Đây là nhà của tôi, tôi lấy đồ của tôi, bà quản được chắc?"
Sau khi làm lính, Hồ Ảnh An đều để tiền ăn ở nhà, bởi vì mỗi lần nghỉ phép sẽ trở về ăn một bữa, bây giờ Vu Uyển đối xử với cô bé miễn cưỡng như vậy, đương nhiên cô bé phải lấy tiền ăn về.
Vu Uyển cũng đâu phải là vợ của cô bé, cô bé không có nghĩa vụ nuôi Vu Uyển.
Lúc đi ngang qua Lão Hồ, Hồ Ảnh An thậm chí còn không thèm liếc nhìn ông ta một cái.
Nhìn thấy Hồ Ảnh An muốn đi, Vu Uyển nháy mắt với Lão Hồ, ra hiệu cho ông ta nhắc đến chuyện sinh con với Hồ Ảnh An.
Cô ta đã kết hôn với Hồ Thời Trạch được gần tám năm, bây giờ lại đang ở độ tuổi sung mãn nhất, không thể không có con.