Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 384

Trước Sau

break

"Anh không sợ sau khi em ra ngoài ngắm nhìn thế giới sẽ thay lòng à?" Lâm Chính Nhiên trêu chọc, nói: "Đến lúc trở về em sẽ đá anh."

"Không sợ." Tần Thủ Quốc rất đắc ý nói: "Trong tay anh có con tin, anh còn sợ em không trở về sao? Em nên lo lắng cho anh mới đúng, anh được nhiều người săn đón hơn em đấy."

Lâm Chính Nhiên từ chối cho ý kiến, người ta có nhiều hoa đào hơn cô, cô chợt cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc gần đến nhà, Lâm Chính Nhiên đột nhiên nói với Tần Thủ Quốc: "Nam Phong phải học ở chỗ anh đến khi nào? Chừng nào con bé học xong thì anh bảo nó trở về đi, bên ngoài có rất nhiều người tưởng rằng con bé đi làm lính, em sợ sau này sẽ ảnh hướng đến anh."

Tần Thủ Quốc chần chừ một lúc rồi mới trả lời.

Lâm Chính Nhiên không để ý đến thái độ miễn cưỡng của anh, cô cũng chỉ hỏi mà thôi.

Nam Phong về nhà vào lúc này sẽ đi học cấp ba, nếu không sẽ phải về quê.

Lâm Chính Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cách sắp xếp ổn thỏa cho con gái, cô thấy chuyện này cũng không gấp gáp nên hai vợ chồng tạm thời gác lại, không bàn tới nữa.

***

Nhà họ Hồ.

"A Ảnh, xuống ăn cơm đi con…"

Hồ Ảnh An nghe thấy tiếng cha mình gọi dưới lầu, bé đặt cuốn sách trên tay xuống rồi đứng dậy.

Hồ Ảnh An xuống lầu ngồi vào bàn, vừa nhìn bàn ăn một cái, cảm giác thèm ăn của bé chợt biến mất. Trên bàn có ba món ăn, xanh đến mức mặt bé cũng xanh lét.

Canh mướp luộc, vô cùng thanh đạm, đến một quả trứng cũng không đánh vào trong canh, cần tây sống xào, còn có đậu tương dùng để làm đồ nhắm.

Cô bé dùng đũa khuấy vài cái, được thôi, con uống canh là được rồi chứ gì, sau đó ngẩng đầu hỏi mẹ kế: "Canh xương hầm của con đâu?"

"Hôm nay thức dậy muộn, lúc tới đó thì người ta đã mua hết rồi, không còn xương."

"Vậy ngay cả một quả trứng mà trong nhà cũng không có nổi nữa à?" Hồ Ảnh An hỏi.

Vu Uyển nghĩ thầm : Ban đầu thì có đó, nhưng mày vừa trở về thì hết rồi. Muốn ăn trứng thì đi tìm mẹ ruột của mày đi.

"Không có, cũng ăn hết rồi."

Hồ Ảnh An tức giận đến bật cười, đối phó với mẹ kế nhiều năm như vậy, ai mà không biết đối phương như thế nào chứ!

Mẹ kế không phải là người ăn chay, cô bé càng không phải là người ăn chay.

Hồ Ảnh An ném mạnh đôi đũa xuống làm cho Vu Uyển giật mình một cái.

Cô ta cố tình nấu một bàn đồ chay, biết rằng hôm nay con gái riêng sẽ tức giận, nhưng cô ta vẫn sợ Hồ Ảnh An tức giận thực sự.

Vu Uyển đi đến đứng sát bên chồng, Hồ Thời Trạch ra tay bảo vệ vợ, ông ta cười với con gái.

Hồ Ảnh An không cho cha ruột của mình sắc mặt, cô bé nói với Vu Uyển:

"Bây giờ tôi vẫn là người nhà họ Hồ, tôi họ Hồ, sau này sẽ họ Hồ, nếu bà muốn ngược đãi tôi, thì bà nên nhớ ông bà nội tôi vẫn còn ở đây, cái nhà này không đến lượt bà lên tiếng quyết định đâu. "

"Dì biết, dì có thể không biết rõ sao?" Vu Uyển uất ức nói: "Dì còn biết, sau này nhà họ Hồ như thế nào sẽ do cháu quyết định."

Trong nhà Hồ Thời Trạch chỉ có một cô con gái, cha mẹ chồng rất cưng chiều cô bé, họ cũng đã nói rõ ràng rằng cô bé chính là người đứng đầu thế hệ tiếp theo của nhà họ Hồ.

Mặc dù thói đời bây giờ không tốt, nhưng tình hình bên trong nhà họ Hồ sẽ được bảo tồn.

Hồ Thời Trạch canh giữ đại bản doanh, anh chị em trong gia đình đều rải rác ở bên ngoài, chỉ cần chính sách trong nhà được cải thiện tốt, nhà họ Hồ sẽ vẫn là nhà họ Hồ.

Hồ Ảnh An không chút khách khí nói: "Đợi Lão Hồ chơi bà chán rồi, tôi nhất định sẽ cho ông ta lấy một cô gái trẻ đẹp. Bà là cái thứ gì chứ? Bà thật sự cho rằng ông ta yêu bà thật lòng sao?"

"Câm miệng." Hồ Thời Trạch đập tay trên bàn, nhưng lại không dám lớn tiếng.

Tốt xấu gì ông ta cũng là thiếu tướng, lại còn đạt được danh hiệu chiến sĩ cấp một, bản lĩnh không nhỏ nhỉ?

 

break

Báo lỗi chương