Trương Ái Mai đang phân vân không biết có nên nói lời thật lòng cho cô biết hay không, lúc bà ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười của cô, những lời muốn nói ra đều bị nuốt xuống.
Lão Tần và Nam Phong không nói cho cô biết, có thể là có nguyên nhân nào khác thì sao?
Hai người tách ra không bao lâu, Lâm Chính Nhiên đã nghe thấy tiếng xe ô tô, cô bước vào trong vài bước.
Sau lưng là tiếng đóng cửa, ngay sau đó giọng nói của Tần Thủ Quốc vang lên:
"Cậu lái xe về đi, buổi chiều tới đón tôi, tôi đi bộ về nhà với chị dâu cậu."
Vu Đại Cường than trời một tiếng.
Xe vừa rời đi, Lâm Chính Nhiên nói: "Vừa rồi chị Mai đã tới gặp em."
Sở dĩ đang tiết trời tháng 8 mà anh còn mặc hai chiếc áo tay dài là vì cuộc họp ngày hôm nay bắt buộc phải ăn mặc long trọng, nếu không thì ai cam tâm chịu khổ như vậy chứ!
Tần Thủ Quốc cởi mũ, cởi cúc quần áo.
Lâm Chính Nhiên thuận tay nhận lấy, anh hỏi cô:
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Giả vờ, anh lại giả vờ."
Tần Thủ Quốc cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi.
Áo sơ mi dính sát vào da thịt, cơ bắp bên dưới căng phồng, có thể thấy rất rõ các đường nét.
Lâm Chính Nhiên nghiêng đầu, cô nhìn anh chằm chằm, rồi nuốt một ngụm nước miếng. Chỉ xét về vóc dáng, người này nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Gương mặt của Tần Thủ Quốc không được xem là già dặn, nhưng mà nói gì thì nói anh vẫn là người có chức có quyền, cho nên anh rất có khí thế, sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc, anh chính là loại người vừa nhìn đã khiến cho người ta sợ hãi.
"Buổi tối về nhà anh cởi tiếp cho em ngắm."
Ở đây có không ít người qua lại, Tần Thủ Quốc đùa giỡn lưu manh như vậy mà sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc.
"Nếu anh không có ngoại hình, em cũng không thèm nhìn đến anh." Lâm Chính Nhiên nhìn qua chỗ khác.
Tần Thủ Quốc mỉm cười, anh đưa áo khoác đã gấp xong cho cô rồi đội mũ lên, trịnh trọng nói:
"Đồng chí Tiểu Lâm, nói rõ ràng ra nào."
"Bọn họ bảo em làm phiên dịch cho bọn họ, còn nói là anh bảo đảm cho em."
"Vậy em đồng ý rồi à?"
"Phải ra nước ngoài." Lâm Chính Nhiên vừa đi vừa nói: "Em vẫn đang suy nghĩ."
"Em suy nghĩ cái gì?" Tần Thủ Quốc đuổi theo cô hỏi.
"Suy nghĩ… Em có thể làm được không? Em thực sự có thể đảm nhiệm công việc này sao? Dù sao em cũng chưa từng tiếp xúc với nó!"
"Lâm Chính Nhiên, anh nói em có thể làm được, em nhất định sẽ làm được."
Gương mặt nghiêm túc của Tần Thủ Quốc mỗi lần nhìn thấy cô đều mang theo nụ cười: "Nếu em không làm được thì chắc chắn là do người thầy này dạy không tốt."
Anh ngậm cười, nói ra một câu đầy ẩn ý: "Đêm nay về nhà thầy sẽ dạy bù cho em."
Dạy bù cái gì thì hai người họ đều hiểu rất rõ, dù sao thì cả hai đều đang ở độ tuổi như sói như hổ!(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)
Lâm Chính Nhiên dừng lại, liếc anh một cái: "Tần Thủ Quốc, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, sao anh cứ luôn nghĩ đến chuyện đó vậy! Anh có thể nghiêm túc hơn một chút được không?"
"Anh có được hay không em không biết à?" Ánh mắt Tần Thủ Quốc gợn sóng, đầy sự ẩn ý.
Lâm Chính Nhiên sắp phát điên mất thôi, anh phóng túng giữa thanh thiên bạch nhật lại còn mang theo vẻ nghiêm túc mà phóng túng. Quả nhiên đúng là độ tuổi có dục vọng mãnh liệt nhất.
Lâm Chính Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, cô nghiến từng chữ, nói: "Anh được lắm…"
Anh lợi hại, nhưng em không muốn nói chuyện này với anh ở đây.
Cô sải bước dài đi về phía trước, Tần Thủ Quốc cười lớn, anh đuổi theo lên phía trước kéo cô lại.
Lâm Chính Nhiên cảm thấy phiền phức nên hất tay anh ra.
Tần Thủ Quốc biết mình đã chọc giận Lâm Chính Nhiên thế là anh phải dỗ cô một lúc cô mới hết giận, sau khi quan hệ giữa hai người trở lại bình thường, anh nghiêm túc nói:
"Em hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu em thích làm công việc này thì sau này chúng ta sẽ làm việc này, không cần lo lắng chuyện ở nhà, anh có thể trông coi được."