“Hợp lý.” Một chị dâu mặt đầy khó xử lại hỏi: “Nhưng người như vậy cũng không dễ tìm.”
Lâm Nam Phong không nghe, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Gả cho đàn ông, cơm ăn áo mặc đầy đủ, nếu kém hơn một chút cũng không được.”
Có người định nói gì đó, Lâm Nam Phong xua tay cắt ngang lời cô ấy rồi nói tiếp:
“Cháu còn có một điều kiện.”
“Còn điều kiện gì nữa?”
Các bác gái và thím ở đây cũng rất khó xử, tìm được người có điều kiện như trên đã khó, bây giờ còn có điều kiện khác nữa.
Lâm Nam Phong nghiêm túc nói: “Cô của cháu có thể làm mẹ kế, dù sao giấy trắng tìm giấy trắng, báo tìm báo…”
Người đang ngồi ở đây đều gật đầu thở phào, dù gì bé cũng phân rõ phải trải, không bắt bọn họ đi tìm cho Tần Tiểu Muội một người đàn ông chưa kết hôn.
Lâm Nam Phong nói: “Nhưng trong nhà không thể có nhiều hơn hai đứa con, cha mẹ tốt nhất đều không còn nữa, nhất thiết phải có công việc, nếu không thì ai nuôi dưỡng gia đình!”
Lâm Nam Phong thấy bọn họ đều im lặng, biểu cảm khó có thể tiêu hóa được những lời bé nói.
“Cháu nói xong rồi, tạm thời như thế đã, nếu nghĩ thêm được gì đó cháu sẽ nói sau.” Lâm Nam Phong thoải mái nói vào loa.
Mao Thục Phân ở phía sau thấy vậy thì không biết nói gì: “Chỉ với vài điều kiện này có lật tung cả tỉnh Túc cũng chả có mấy người đủ điều kiện, không phải con bé có mắt nhìn cao, mà là vô tâm.”
Mao Thục Phân quay đầu lại thấy Tần Tiểu Muội đang cười, thì hỏi cô ấy: “Hóa ra hai cô cháu hợp tác lại trêu đùa mọi người ở đây hả?”
Tần Tiểu Muội cười càng vui vẻ hơn.
Mao Thục Phân nhìn cô ấy, cũng bị cô ấy mang ra làm trò cười, “mùa Xuân thứ hai” của Tần Tiểu Muội đã đến từ lâu rồi, cũng không phải là một người quê mùa thô kệch ở trong quân doanh.
Có một bà thím tinh tường nhìn ra có gì đó không đúng lập tức hỏi bé: “Nhà cháu rốt cuộc có muốn tìm một người nào đó cho Tần Tiểu Muội không thế, nếu không có lòng thì chúng tôi cũng không làm khó đâu.”
Hiếm khi thấy Lâm Nam phong xụ mặt xuống, mất hứng nói: “Sao chúng cháu lại không có lòng được chứ, nhưng phải tìm một người môn đăng hộ đối mới được đúng không?”
Bé còn nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Cháu cũng không tin bà có thể gả con gái cho một người không tốt. Nếu cô cháu lấy một người tốt, không khéo sau này còn có thể giúp đỡ cháu một chút, cho nên cháu mong cô ấy gả cho người tốt, tốt hơn bất cứ người nào.”
Lâm Nam Phong nhảy xuống khán đài, kéo tay hai bà thím, dùng ánh mắt trong sáng ngốc nghếch chân thành nói: “Hai thím, nếu cô cháu có thể tìm được một người chồng tốt, thì nhà cháu chắc chắn sẽ cho hai người một bao lì xì thật lớn.”
Người ở đây đều bị những lời nói của bé làm cho xoay vòng vòng, bé thật sự muốn gả Tần Tiểu Muội đi, nhưng điều kiện này có phải quá ngặt nghèo không?
Lâm Nam Phong không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, nhiệt tình nói: “Mấy ngày tới cháu đều ở nhà, mấy thím có người nào thích hợp thì cứ dẫn tới nhà cháu, cháu mời mọi người uống trà.”
Tần Tiểu Muội và Mao Thục Phân trố mắt nhìn nhau, lại còn có chiêu như vậy nữa, bọn ho quả thật nhìn không thấu.
***
Hôm nay, Lâm Chính Nhiên vừa tan làm, trên đường đi về có người gọi cô lại.
"A Nhiên…"
Lâm Chính Nhiên quay đầu lại, người đó là Trương Ái Mai.
"Tôi tìm cô có việc."
"Có việc gì thế?" Lâm Chính Nhiên hỏi, cô lấy tay che mắt vì mặt trời quá chói mắt.
"Một khoảng thời gian trước Nhạc Thiệu tới chỗ của cô gửi tài liệu, tôi nghe cậu ta nói trong tay cậu ta có tài liệu phiên dịch của Liên Xô, cô là người sửa lại à?"
Lâm Chính Nhiên không để tâm đến việc này, nhưng cô nhớ đúng là có chuyện như vậy.
Cô nói: "Đúng là có một người như vậy đã đến đây, dáng người của người đó cao gầy, cao khoảng một mét bảy mươi tám, có đeo một cặp kính, phía bên trái ở trên trán có một nốt ruồi to bằng móng tay…"