Trương Ái Mai nghe cô miêu tả một loạt các đặc điểm của người ta thì vịn vai cô muốn cười mà không được.
"Cô không cần phải như vậy, hôm nay tôi có đến đây làm việc đâu chứ."
Lâm Chính Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô cười nhạo bản thân mình nhát gan rồi nghiêm túc nói:
"Tôi sợ cái thế giới bây giờ lắm rồi, dáng vẻ chị nghiêm túc hỏi tôi như vậy, tôi có thể không trả lời một cách nghiêm túc được sao?"
Trương Ái Mai kéo cô chậm rãi đi về phía trước, bà ấy nói với cô bằng giọng điệu thoải mái hiếm có:
"Lúc trước cô là người bị hại, ai dám chỉnh đốn người có gia đình cao quý như cô, vả lại có Lão Tần bảo vệ, cô cái sợ gì chứ?"
"Tôi lại chẳng có gì phải sợ cả, nhưng không phải còn có Nam Phong và Đa Bảo sao?"
Lâm Chính Nhiên nói: "Dù sao thì bọn chúng cũng đã từng…" Con trai và con gái của nhà tư bản, lời này cô không nói ra, nhưng Trương Ái Mai hiểu: "Cô lo lắng rằng bọn chúng sẽ chịu tổn thương, cũng sợ Tần Thủ Quốc bị liên lụy, cho nên dù chỉ là một biến động nhỏ thôi cô cũng đều lo lắng!"
Trương Ái Mai không ngại phiền phức mà an ủi cô: "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, Nam Phong và Đa Bảo cắt đứt quan hệ với người trước kia thì sẽ không sao cả, hơn nữa bây giờ bọn chúng cùng họ với cô, không hề có bất cứ quan hệ với người họ Trương kia nữa."
Nói đến đây, Trương Ái Mai vui mừng nói: "May mà cô tỉnh táo lại sớm, cắt đứt quan hệ với người họ Trương trước khi gặp Lão Tần, nếu không bây giờ chắc chắn sẽ có người lợi dụng chuyện này để viết bài báo về Lão Tần!"
Điểm này không phải là điều cô đang nghĩ tới, ngay từ đầu Nam Phong đã không muốn có quan hệ gì với Trương Sĩ Thành cho nên mới đổi thành họ của bé thành họ của cô.
Người mẹ mất sớm của cô cũng có họ Lâm, chuyện này cô chưa từng đề cập với Nam Phong, có lẽ là kiếp trước đã có nhỉ?
Lâm Chính Nhiên có chút đăm chiêu, nói: "Quan trường như chiến trường, nếu như một người điểm yếu sẽ bị đối thủ lợi dụng điểm đó, không có ai là ngoại lệ cả."
"Cũng không hẳn."
Trương Ái Mai đã ngồi ở vị trí này tới tận bây giờ, đương nhiên bà ấy hiểu rõ lòng người hơn bất cứ ai.
Sau khi định thần lại bà ấy cười nói: "Nhìn tôi này, đang nói chuyện kia mà, sao lại lạc đề rồi."
Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn bà ấy.
Trương Ái Mai nói: "Nhạc Thiệu là người của khoa lương thực ở tỉnh Túc chúng ta. Lần trước cậu ta đến chỗ cô để gửi tài liệu, cậu ta nói cô rất giỏi, mấy lỗi sai trong hợp đồng đều do cô chỉ ra."
Trương Ái Mai lại hỏi: "A Nhiên, cô được đấy, cô biết tiếng Liên Xô từ lúc nào thế?"
"Đây mới chính là chuyện mà cô muốn hỏi!"
Lâm Chính Nhiên không đợi bà ấy hỏi tiếp, liền nói: "Đáng lẽ lúc ở trên đảo tôi phải học tiếng Anh, nhưng không phải về sau tình hình rất nghiêm trọng sao? Tần Thủ Quốc thấy tình hình như vậy nên bảo tôi học tiếng Liên Xô. Tôi đã học được mấy năm, nên cũng hiểu được chút ít."
"Ngày hôm đó Nhạc Thiệu đến, trên tay cậu ta cầm quá nhiều tài liệu nên không cẩn thận làm rơi, tôi giúp cậu ta nhặt lại mới nhìn thấy vài chỗ sai sót trong hợp đồng, tôi liền chỉ ra ngay tại chỗ đó, sau đó cậu ta lại vội vàng rời đi mất. Hôm nay chị định…?"
Trương Ái Mai mỉm cười trả lời: "Có thể không vội được sao? Người của bọn họ đã dịch đơn vị 'tấn' trên tài liệu đó thành 'kg'. Hôm đó phải vội vàng quay về lật sách xác nhận lại, nếu không thì đi hốt c*t cho người ta rồi."
Lâm Chính Nhiên nghe xong cũng nhớ lại tình huống ngày hôm đó, lúc cô chỉ ra lỗi sai cho Nhạc Thiệu, lúc đầu cậu ta sửng sốt rồi liên tục phủ nhận.
Sau đó, cô viết cho cậu ta chữ ‘tấn’ bằng tiếng Liên Xô, Nhạc Thiệu cầm lấy tài liệu trên tay rồi chạy ra ngoài như thể nhìn thấy ma.
Lúc đó cô còn ngạc nhiên, nhưng bây giờ cô cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra là chạy về lật sách.