Bé nói vào loa, giọng nói đảm bảo đủ để mọi người ở bên trong và bên ngoài đều có thể nghe thấy được.
“Chuyện chị em gái Lý Chiêu Đệ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là sự thật, nếu không sao cha mẹ cô ta có thể xây nhà ngói gạch xanh được? Theo như cháu biết, nhà họ Lý yêu cầu con gái mỗi tháng phải cho bọn họ năm đồng tiền dưỡng lão, không có tiền thì lấy cơm và mì. Tháng trước thím Lý còn lấy hai cân gạo ba cân mì và hai đồng bảy mang về nhà mẹ đẻ…”
Tiền còn có số tròn số lẻ, Mao Thục Phân nghe xong thì chép miệng.
“Còn tưởng con bé nhận thua Lý Chiêu Đệ, không ngờ con bé này lại đi ra ngoài điều tra nhà người ta.” Mao Thục Phân đổi chủ đề nói: “Thảo nào cấp dưới của Lão Tần đi ra ngoài còn bị người khác đánh, hóa ra là bị bọn họ sao chép, không có một tí riêng tư nào, đúng là thất đức mà, người ta không đánh mới là lạ đó!”
Tần Tiểu Muội nghe thấy vậy thì không vui nói: “Chị dâu, chị từ đâu tới? Chị đừng quên anh Tô cũng là cấp dưới của anh trai em đó.”
Mao Thục Phân quay đầu nhìn cô ấy cười nói: “Chị có nói không phải đâu. Em bảo vệ cái gì, vừa nãy khi biết Nam Phong đi ra ngoài không phải còn tức giận sao? Sao bây giờ không tức giận nữa?”
Tần Tiểu Muội cong môi cười không nói lời nào, có người bảo vệ thì cô ấy không còn tức giận nữa.
Lâm Nam Phong ở phía trên thành khẩn nói: “Cháu có thể thề với vĩ nhân rằng những lời cháu nói vừa nãy là thật.”
Dám lấy cả “Vĩ nhân” ra để thề thì chuyện này chắc chắn là chuẩn 100% rồi.
Bà cụ Trình lập tức cởi giày không ngừng đánh lên người con dâu, Lý Chiêu Đệ bị đánh cho kêu la oai oái nhưng không dám đánh trả.
Lý Chiêu Đệ đã quen với việc đồng áng từ khi còn nhỏ, cho nên không phải là không đánh lại bà cụ.
Nhưng cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám đánh mẹ chồng ở trước mặt mọi người, nếu không chờ đợi cô ta không phải là một trận đòn đơn giản như vậy đâu.
Mẹ chồng nàng dâu một người đánh một người trốn, trong đám đông đột nhiên bụi bay mù mịt, Lý Chiêu Đệ cảm thấy rất mất thể diện hất bà cụ Trình ra rồi chạy ra ngoài.
Bà cụ Trình hung dữ đuổi theo cô ta, hôm nay bà ấy không chỉ muốn xử lý cô con dâu phá của này, mà còn phải kéo cô ta tới nhà họ Lý để hỏi cho rõ ràng đồng thời lấy số tiền mà cô ta đã mang về, nếu không cô ta đừng mong sống được!
Mọi người ăn một quả dưa lớn, Lâm Nam Phong cũng xem rất thích thú, còn chuẩn bị tới phòng phát thanh trả lại loa.
Có một thím ở phía dưới lôi kéo chân bé, nhiệt tình hỏi: “Nam Phong, chuyện ngày hôm qua tôi hỏi cháu còn chưa trả lời đâu, cô của cháu muốn tìm người như thế nào, hiện tại cháu có thể nói được không, nếu được thì chúng tôi sẽ tìm một người tốt cho cô ấy.”
Một bác gái khác cũng nói: “Năm nay Tiểu Muội cũng sắp ba mươi rồi, nếu không tìm được người nào thì sẽ chậm trễ, cháu cứ nói điều kiện đi, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm được người phù hợp.”
Tại sao những người này lại nhiệt tình với Lâm Nam Phong như vậy, còn phải hỏi ý kiến của bé nữa?
Cái này cũng do Tần Tiểu Muội, cô ấy ở bên ngoài bị hỏi phát phiền, đúng lúc Lâm Nam Phong không có ở nhà bèn lôi Nam Phong ra làm bia đỡ đạn.
Cho nên bây giờ những người này mới kéo bé lại hỏi, nhất quyết bắt bé phải nói ra vài tiêu chí. Vấn đề này Lâm Nam Phong không nói nhưng trước đó cũng đã nghiêm túc suy nghĩ.
Bé cũng không vòng vo nói ngay: “Mọi người mai mối cho cô cháu thì phải tìm người có điều kiện gia đình tương đương, đối phương phải là người chính trực.”
Lâm Nam Phong còn ám chỉ: “Cũng không thể ra sức lấy tiền giống như nhà thím Lý được, như vậy phía nhà trai sẽ coi thường chúng ta!”
Bé còn hỏi người đối diện: “Điều kiện hai bên gia đình giống nhau, bọn họ không lỗ, nhà chúng cháu cũng không mất mát gì, như vậy hợp lý không?”