Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 377

Trước Sau

break

Nhà họ còn nói: Nhà ai gả con gái cho nhà bọn họ, thì bọn họ đảm bảo sẽ coi cô ấy giống như con gái ruột.

Với hoàn cảnh của nhà họ Lý, có ai không biết cưới vợ cho con trai ngốc là để làm gì?

Chính là để nối dõi tông đường.

Hỏi xem với hoàn cảnh như thế ai dám gả con gái cho nhà bọn họ chứ? Cho dù ai làm nên chuyện vô lương tâm như vậy, thì không bị nhấn chìm bởi nước miếng của người trong thôn mới là lạ.

Khi Lâm Nam Phong trở về thì đã là buổi chiều, cũng là thời gian người đông đúc nhất.

Lúc này mặt trời lặn, nấu cơm bây giờ thì lại quá sớm, tất cả mọi người đang ở bên ngoài chơi với con cái hoặc đang túm tụm lại một chỗ buôn dưa lê.

Bé tới phòng phát thanh mượn một cái loa, đứng ở trên quảng trường làm một buổi xem mắt cho Lý Đa Tôn.

“Lý Đa Tôn của nhà họ Lý, hai mươi bốn tuổi, con trai duy nhất trong nhà, hôm nay muốn xem mắt ở đây. Trong nhà có hai người già, có một căn nhà ngói gạch xanh, một chiếc xe. Ở phía dưới có năm chị gái giúp đỡ, phía trên có hai người già, cơ thể cường tráng, làm việc hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Nếu các dì và các chị có hứng thú thì lên đây nghe cháu nói tỉ mí, sau khi con gái của mọi người kết hôn vào cửa nhà họ có thể làm chủ nhà…”

Bà cụ Trình nghe cái tên “Lý Đa Tôn” này rất quen tai.

Nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không thể nhớ nổi, nhưng điều kiện của đàng trai có vẻ cũng rất tốt.

Mặc dù nhà bà ấy không có con gái, nhưng lại có rất nhiều cháu gái, hơn nữa nếu cuộc hôn nhân này thành công thì người làm bà mối còn có được một bao lì xì, có lợi ích mà không lấy thì đúng là kẻ khốn kiếp.

Có rất nhiều người cũng ôm loại suy nghĩ này, từ từ đi về phía Lâm Nam Phong.

Lâm Nam Phong ở trong doanh trại mấy năm, có người nào không biết bé? Một thím lớn tuổi hỏi: “Điều kiện tốt như vậy, tại sao lại không tìm được vợ chứ?”

Thím này vừa hỏi xong thì lại có một người phụ nữ trẻ tuổi hỏi:

“Nam Phong, sau khi đàng gái vào cửa thật sự có thể coi như là chủ nhà sao? Em đừng có lừa gạt chị, trong tay chị còn có mấy người chưa lập gia đình, nếu như vậy thật thì chị sẽ giới thiệu cho bọn họ.”

Bà cụ Trình chen vào trước mặt Lâm Nam Phong, xúc động hỏi: “Nhà trai làm nghề gì, cháu gái lớn của bà tuổi tác cũng tầm đó, mọi người đều ở trong doanh trại cháu cũng biết, con bé nhà bà là người hoạt bát nghe lời nhất, chắc chắn sẽ không khiến cháu thất vọng…”

Có rất nhiều người hỏi nhưng Lâm Nam Phong chỉ trả lời mỗi bà cụ Trình, bé cười nói: “Nhà trai là người nhà quê không có công việc gì cả, nhưng điều kiện gia đình rất tốt, mỗi tháng năm người chị đều đưa tiền cho nhà mẹ đẻ.”

Lâm Nam Phong cầm loa cười híp mắt nói: “Theo như cháu biết, mỗi tháng mỗi người chị đều cho nhà mẹ đẻ năm đồng tiền đó!”

Bà cụ Trình hít vào một ngụm khí lạnh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn càng hiện rõ sự vui vẻ hơn.

Có một bà lão ở bên cạnh nói với bà ấy: “Như vậy cũng không tệ ha, mỗi tháng đều có hai lăm đồng tiền, quả thật rất được.”

“Không chỉ có vậy đâu.” Lâm Nam Phong còn nói: “Năm ngoái người ta còn mua xe nữa, nhà trai nói về phương diện lễ hỏi cũng không ít, một trăm đồng còn thêm ba món đồ vật, tất cả đều có đủ, chắc chắn không để nhà gái mất thể diện.”

“Nhà bọn họ ở nông thôn có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy sao?” Có người nghi ngờ hỏi.

“Cô đây lại có chỗ không biết rồi.”

Lâm Nam Phong đứng ở trên bục, ngồi xổm xuống nói cười với bọn họ: “Mấy cô con gái nhà họ lấy chồng cũng không tồi, bọn họ còn nói nếu em trai kết hôn thì tiền lễ vật đám hỏi và tiệc rượu bọn họ bao tất…”

Trong khi cả đám người đang nói chuyện thì Lý Chiêu Đệ đi tới, bà cụ Trình vội vàng hỏi: “Nhà trai là nhà nào trong thôn? Để bà đích thân tới đó xem, nếu có thể thì cho cháu gái lớn của bà tới đó…”

 

break

Báo lỗi chương