Lâm Nam Phong đi xuống cầu thang cau mày hỏi: “Cô ta và cô nhỏ có xích mích gì sao?”
Nói tới đây Mao Thục Phân càng tức giận: “Có xích gì đâu, không phải cô ta chỉ muốn chuyện tốt sao, bên phía nhà mẹ cô ta có người em trai khờ khạo, không thể tự chăm sóc sinh hoạt được, đầu óc có vấn đề. Cô ta cảm thấy cô nhỏ của cháu và em trai của cô ta rất xứng đôi, nên muốn ghép họ thành một đôi. Cô ta đã âm thầm đề cập với cô cháu mấy lần, nhưng cô cháu không đồng ý, cô ta tức giận nên bắt đầu nói xấu cô cháu khắp nơi.”
“Mẹ cháu có biết chuyện này không?” Lâm Nam Phong hỏi.
“Mẹ cháu không biết.” Mao Thục Phân nói: “Cô nhỏ của cháu không để cho thím nói với mẹ cháu, nếu không mẹ cháu sẽ đến nhà cô ta đòi uống trà.”
Mao Thục Phân cho rằng với tính cách của Lâm Chính Nhiên quả thật có thể làm được chuyện này, người phụ nữ kia sẽ che chở cho Tiểu Muội giống như một đứa trẻ vậy.
Mấy lần trước đôi bên có nói qua nói lại vài câu, nhưng sau đó cũng không để trong lòng.
Hôm nay Tần Tiểu Muội như vậy, cô ấy cũng không hiểu tại sao, nhưng cũng thấy rất bực mình. Còn chưa kể em trai cô ta là một kẻ ngốc, gia đình cô ta như vậy mà còn muốn cưới em gái của Tư lệnh, mặt mũi của cô ta cũng lớn thật ha.
Mơ đẹp ghê! (;¬_¬)
Lâm Nam Phong nghe tới đây thì lập tức đi ra ngoài, bước chân nhanh như gió.
Mao Thục Phân không kịp đuổi theo bé, không biết tại sao trong đầu đột nhiên nảy lên. “Con nhóc thối này, cháu muốn đi đánh nhau với người ta hả?” Mao Thục Phân bị dáng vẻ này của bé dọa sợ hét ầm lên.
Lâm Nam Phong không trả lời.
Tần Tiểu Muội ở trên tầng nghe thấy những lời này thì lập tức đứng dậy đi xuống tầng, vội tới mức không kịp xỏ giày.
“Chị dâu, Nam Phong đi ra ngoài rồi à?”
“Con bé đi ra ngoài rồi, xem chừng là đi tìm Lý Chiêu Đệ để gây gổ đó.”
Tần Tiểu Muội vừa xách giày vừa vội vàng bước ra khỏi cửa, nói: “Đâu phải chị không biết tính cách của con bé chứ, chị đi nói với nó làm gì. Nếu như con bé đánh người ta, anh trai em chắc chắn sẽ trách em!”
“Này! Em thật sự không biết tốt xấu, nếu không phải chị thấy em tức giận thì sẽ nói cho con bé sao?”
Mao Thục Phân còn chưa nói xong thì Tần Tiểu Muội đã chạy ra ngoài, cô ấy bế cháu trai kiễng chân nhìn theo bóng lưng của Tần Tiểu Muội nói: “Nếu như Nam Phong đánh người, anh em sẽ không đánh em, nhưng nhất định sẽ mắng lão Tô.”
Theo lời của Tần Thủ Quốc, dạy dỗ vợ không tốt là lỗi của chồng.
Cô ấy đã gây họa cho nên Lão Tần chắc chắn sẽ mắng Tô Anh Kiệt.
Nửa tiếng sau chỉ có một mình Tần Tiểu Muội trở về, dáng vẻ bất lực khiến Mao Thục Phân tò mò.
“Em không tìm thấy con bé sao?”
Tần Tiểu Muội lắc đầu nói: “Em đi lòng vòng ở trong doanh trại nhưng không thấy con bé, tới cửa hỏi bảo vệ thì có người bảo nó đi xe ra ngoài rồi.”
Mao Thục Phân kinh ngạc nói: “Con nhóc này không ra ngoài gây gổ à?”
Tần Tiểu Muội im lặng, người khác cũng không nhìn ra được rốt cuộc cô ấy có vui vẻ không.
Mao Thục Phân ôm cháu trai đi vào nhà, còn nói: “Còn tưởng Nam Phong mạnh mẽ, không ngờ cũng nhút nhát vậy, con bé lớn như vậy rồi, cũng uổng công cô yêu thương!”
Tần Tiểu Muội mím môi không nói lời nào.
Sau khi Lâm Nam Phong rời khỏi nhà thì đã đi hỏi thăm về Lý Chiêu Đệ, hơn nữa còn đi một vòng gần nhà mẹ đẻ của cô ta.
Mao Thục Phân nói rất đúng, nhà họ Lý có một đứa con trai trí tuệ hơi kém, năm nay anh ta hai mươi bốn tuổi tên là Lý Đa Tôn.
Mặc dù người ta nói đầu óc anh ta có vấn đề, nhưng cơ thể cao lớn, nhà họ Lý còn nói rằng việc nối dõi tông đường không có vấn đề gì.