Mẹ con Cương Đản chuẩn bị đi về, Lâm Chính Nhiên đứng dậy tiễn bọn họ.
Lâm Nam Phong nhìn thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi đóng cổng sắt lại, Lâm Chính Nhiên nói với con gái: “Đàn ông trong nhà không còn nữa, không lâu nữa sáu mẹ con bọn họ sẽ phải rời doanh trại trở về quê.”
Người đàn ông không còn nữa, nhà ở trong doanh trại của bọn họ cũng sẽ bị thu lại.
Lâm Nam Phong đương nhiên biết quy định này, bé hỏi: “Con thấy con gái của cô ấy cũng lớn rồi, vẫn chưa đi làm sao? Nếu như có công việc thì vẫn có thể ở lại đây, dù sao ở đây cũng tốt hơn ở nông thôn.”
Bọn họ chỉ cần có mối quan hệ thân thiết với gia đình nào đó trong doanh trại thì sẽ có ích cho tương lai của bọn họ.
Ở nông thôn có mấy nhà có bản lĩnh, ngoại trừ những chuyện lông gà vỏ tỏi, thì vẫn là chuyện lông gà vỏ tỏi, về lâu về dài không thể phát triển được, nói tóm lại tốt nhất là không nên rời đi.
“Có ai không biết điều này chứ.”
Lâm Chính Nhiên nói: “Công việc thì nhiều nhưng cháo thì ít, đừng nhìn thấy con gái cô ấy cao lớn như vậy nhưng con bé mới học cấp ba thôi, sang năm mới tốt nghiệp.”
"Thật đáng tiếc!"
Lâm Chính Nhiên từ chối cho ý kiến.
Ngủ trưa xong, ai đi làm thì đi làm, phải đi học thì cũng phải đi học.
Trường tiểu học và nhà trẻ ngược đường nhau, Tần Thủ Quốc và Đa Bảo cùng đường nên thời gian cũng gần giống nhau.
Cho nên mỗi ngày Đa Bảo đều ngồi nhờ xe của anh, còn hai anh em sinh đôi thì tự đi tới nhà trẻ. Bình thường Tần Tiểu Muội đưa bọn họ đi, hôm nay Lâm Nam Phong ở nhà, bé sẽ đưa đi.
Sau khi đưa hai anh em sinh đôi đi học trở về Lâm Nam Phong định chợp mắt một lát, thì tiếng “rầm” từ căn phòng cách vách kéo bé từ trong mộng về hiện thực.
Phòng cách vách là phòng của cô nhỏ, bé lập tức đứng dậy đi xem.
Bé gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
Sau đó giọng nói của Mao Thục Phân vang lên ở phía sau bé, cô ấy ôm Mao Đản đứng ở tầng một tức giận nói với Lâm Nam Phong:
“Bà tám đáng chết Lý Chiêu Đệ kia ở bên ngoài nói xấu cô nhỏ của cháu khắp nơi, nói cô cháu có ánh mắt cao coi thường người khác, còn hỏi một người chồng chết như cô ấy muốn tìm tiên ở trên trời sao?”
“Cô nhỏ của cháu trả lời như thế nào?”
Theo sự hiểu biết của Lâm Nam Phong, thì người đàn ông đã chết là do chính Tần Tiểu Muội truyền ra ngoài.
Nếu như cô ấy nói như vậy thì sẽ không sợ người khác biết cô ấy đã từng chết vì một người đàn ông, càng không sợ người khác dùng những lời nói này để ép buộc mình.
Nhưng bây giờ có thể chọc khiến cô ấy tức giận tới mức không để ý tới người khác, chắc chắn đối phương đã giẫm lên chỗ đau của cô ấy.
Mao Thục Phân đổi tay ôm lấy cháu trai, trả lời: “Cô nhỏ của cháu bảo cô ta bớt xen vào chuyện của người khác đi, nếu có thời gian thì mau sinh con trai để có chỗ đứng vững chắc trong nhà.”
Cô ấy còn nói: “Cô nhỏ của cháu nói cũng không sai, nhưng sinh ra được bảy tiên nữ rồi mà vẫn không có con trai, cô ta cũng bốn mươi tuổi rồi còn sinh được nữa mới là lạ. Tiểu Muội đụng đến chỗ đau của cô ta, Lý Chiêu Đệ ngã từ ba thước xuống, mắng cô nhỏ của cháu là đồ khắc tinh, khắc chết chồng cũ và đứa con.”
Lâm Nam Phong ở tầng hai nghe thấy từ “đứa con” thì lập tức hiểu tại sao Tần Tiểu Muội lại tức giận tới vậy.
Hai chữ đó chính là điểm yếu của cô ấy, bây giờ có người nói cô ấy khắc chết con, cô ấy có thể không tức giận sao?
Ánh mắt của Lâm Nam Phong trở nên âm u, quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng Tần Tiểu Muội.
Mao Thục Phân ở bên dưới vẫn còn đang nói: “Ai cưới con gái của nhà họ Lý thì sẽ gặp xui xẻo, cả đời này đừng nghĩ tới việc có con trai, đây chính là số mệnh của nhà cô ta, nếu không tại sao cô ta lại tên là Chiêu Đệ? Mấy người chị em ở bên dưới đều là Lai Đệ, Phán Đệ, Niệm Đệ, Cầu Đệ.Mấy cô con gái ở trong nhà cũng gọi là Nghênh Đệ, Mộng Đệ, Hi Đệ, nhà của bọn họ đúng là muốn con trai phát điên rồi.”