Tần Thủ Quốc đột nhiên sờ lên má mình, răng cũng bị hai mẹ con nhà này làm cho tức giận đến phát đau!
Lâm Nam Phong dựa vào cửa bếp vừa gặm dưa chuột, vừa phá lên cười.
Hai anh em rất thèm nhưng không được ăn, bọn họ sợ anh trai nên không dám cử động.
Vốn dĩ Đa Bảo cũng không muốn quản hai người em trai này, nhưng chị không có ở nhà, cha mẹ và cô nuông chiều em trai, ai cũng muốn làm cha mẹ tốt.
Có một lần hai anh em sinh đôi khiến mẹ tức giận đến nhức đầu, kể từ đó Đa Bảo bắt đầu trở thành nhân vật đóng vai ác.
Người ở trong nhà cũng trao quyền lực cho cậu, anh trai muốn lập uy thì vô cùng ủng hộ. ╮(╯▽╰)╭
Cho nên dẫn tới việc hai anh em song sinh không sợ cha mẹ, nhưng lại sợ anh trai.
Lâm Nam Phong cũng rất ít khi trở về, cho nên cũng không nhúng tay vào việc Đa Bảo quản hai anh em sinh đôi, bình thường lúc này bé chính là người ngoài cuộc.
Cả nhà vừa ăn cơm xong, mẹ Cương Đản đã dẫn Cương Đản và con gái tới cửa nói cảm ơn, trên tay còn cầm một giỏ trái cây.
Người phụ nữ này nhìn như thế nào cũng là một người phụ nữ chất phác.
Nhưng người phụ nữ chất phác này có ba con trai hai gái, con nhỏ nhất mới năm tuổi, mấy đứa trẻ lớn hơn cũng đều đang đi học.
Chồng không còn, bọn họ phải làm thế nào đây?
Lâm Nam Phong chào khách rồi quay lại phòng bếp rửa bát, Tần Tiểu Muội cũng đang ở đây sắp xếp lại những đồ dùng mà cô ấy vừa mua về.
“Cô mua nhiều như vậy nhà chúng ta có ăn hết không?” Lâm Nam Phong hỏi cô ấy.
Tần Tiểu Muội nói: “Bên trong có một ít đồ của nhà chị dâu Mao, có một nửa là chị ấy mua, đợi lát nữa cô soạn ra rồi cháu mang sang nhé.”
Lâm Nam Phong đồng ý xong cũng không nói gì nữa, vừa rửa bát vừa nhìn Tần Tiểu Muội.
Tần Tiểu Muội thấy vậy thì hỏi: “Có chuyện gì thì cháu nói đi, đừng có nhìn cô như vậy, cháu nhìn cô thấy không thoải mái lắm.”
“Cô ơi, cô có nghĩ tới việc lập gia đình không? Có rất nhiều người đến mai mối cho cô đúng không?”
Em gái của Phó Tư lệnh, chồng chết còn chưa tới ba mươi, ngoại hình của Tần Tiểu Muội cũng rất xinh đẹp, cho nên được rất nhiều người để ý tới.
Hôm nay Lâm Nam Phong mới về nhà chưa được nửa ngày đã có người tới bé hỏi thăm.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nam Phong hỏi thăm cô ấy về vấn đề này, anh chị dâu đã từng nói với vấn đề này với cô ấy, nên Tần Tiểu Muội cũng không bài xích.
Cô ấy quay đầu nhìn Lâm Nam Phong hỏi: “Sao vậy, cháu muốn gả cô đi sao?”
Lâm Nam Phong nghe thấy lời này thì không vui lắm.
Bé cất chiếc bát đã rửa sạch đi, xoay người cầm một quả cà chua đi tới bên cạnh Tần Tiểu Muội, không rửa chỉ lau lau ở trên quần áo rồi chuẩn bị cắn.
Tần Tiểu Muội lập tức đoạt lại, rửa sạch rồi mới đưa cho bé, còn lẩm bẩm nói: “Mẹ cháu là một người thích sạch sẽ, tại sao lại gặp phải một người không chú ý như vậy, người ta mới hái từ ruộng về, tưới nước phân bẩn chết được.”
Lâm Nam Phong mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng cà chua rồi nói với Tần Tiểu Muội: “Gả cái rắm, về già chúng cháu sẽ chăm sóc cô, cô đừng để ý đến lời người khác nói, dù sao có chúng cháu ở đây chắc chắn sẽ không để cô bị ấm ức.”
Khi mẹ mới tới Giang Nguyên bé còn mang theo Tần Tiểu Muội chạy trốn, ngoại trừ nhà họ Tần có ơn với bé thì trước đó ở bên ngoài bé và Tần Tiểu Muội cũng đã trải qua khó khăn hoạn nạn với nhau. Bằng không Tần Tiểu Muội cũng sẽ không ngu ngốc mà gọi tên Tiểu Mãn Tiểu Mãn.
Nói thật Lâm Nam Phong rất hâm mộ phần tình cảm này.
Người nhà bọn họ đều không phải là người có tư tưởng lạc hậu, chỉ cần Tần Tiểu Muội vui vẻ, thì cô ấy muốn thế nào cũng được.
Người ngoài cũng không xen vào được.
Tần Tiểu Muội mỉm cười nhìn bé, cố ra vẻ thoải mái, nói: “Cô cũng coi như người chết một lần, có cái gì mà chưa nhìn thấy, những lời nói của bọn họ không làm tổn thương được cô đâu.”
Tần Tiểu Muội hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Còn sống, vẫn còn sống là tốt rồi.”
Lâm Nam Phong không nói gì, tiến lên ôm cô ấy một cái.