Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 373

Trước Sau

break

Hiện tại quan hệ giữa Trung Quốc và nước M có hơi căng thẳng, nước M lại còn là nước mạnh, sao Nam Phong lại chọn tới đó!

Tần Thủ Quốc cũng không hỏi, nếu hỏi thì Lâm Nam Phong cũng có chuyện muốn nói.

Trong hai năm qua, người ở cùng một lớp với bé đều lần lượt đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn một vài người hơi nhỏ tuổi hơn một chút ở lại.

Con gái hiện giờ cũng chỉ còn lại bé và Hồ Ảnh An, đồng thời bọn họ cũng không còn nhiều sự lựa chọn nữa.

Lần này Lâm Nam Phong và Hồ Ảnh An cùng nhau ra ngoài, bé chọn nước M, để lại một nước tương đối an toàn cho Hồ Ảnh An.

Tại sao Lâm Nam Phong lại chọn nước M, thứ nhất bởi vì bé đã là người trưởng thành.

Thứ hai, những năm nay thành tích ở trong lớp của bé khá tốt, vốn dĩ bé là người được ra ngoài đầu tiên, nhưng sau đó lại bị Tần Thủ Quốc ngăn cản mấy lần.

Cho nên bây giờ bé không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn đi nước M.

“Để bác đi nói với bọn họ, chúng ta không tới chỗ này được.”

Kể từ khi Tần Thủ Quốc được thăng chức, anh cũng không quan tâm tới vấn đề này nữa, cho nên lần này Lâm Nam Phong muốn tới nước M hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.

Nhưng những người đó đều là cấp dưới của anh, theo lý thuyết Lâm Nam Phong chọn một địa phương như vậy bọn họ sẽ phải nói với anh.

Lần này làm trước rồi mới báo cáo sau, Nam Phong đã làm cách nào để thuyết phục được bọn họ?

Hiện tại Tần Thủ Quốc không có thời gian để so đo chuyện này, chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm cho bé một địa điểm khác.

Tần Thủ Quốc muốn tìm cho con gái một nơi có sông núi tốt.

Nhưng Lâm Nam Phong lại không nghĩ như vậy.

Bé nói: “Bác còn bận rộn nhiều việc, cháu đã xử lý xong địa chỉ liên lạc và thân phận bên đó rồi, cũng đã gửi tài liệu cho người ta rồi.”

Lâm Nam Phong còn bổ sung thêm một câu: “Cháu cũng gửi kèm tài liệu và hình ảnh của mình rồi.”

Ý nói Tần Thủ Quốc nên chấp nhận hiện thực đi.

Mấy năm nay những thứ bé học cũng không uổng phí, nếu không xử lý xong những thứ này sao bé dám trở về?

Hiện giờ có lẽ phía bên kia đã nhận được tài liệu của bé rồi, Tần Thủ Quốc muốn thay đổi sao? Muộn rồi.

Tần Thủ Quốc lập tức chống nạnh, sầm mặt quan sát bé, Lâm Nam Phong lại khôi phục dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, tùy ý để anh đánh giá.

Cho dù bé đã làm tới nước này rồi, nếu muốn Tần Thủ Quốc vẫn có thể thay đổi người được, nhưng bây giờ có cần thiết không?

Tần Thủ Quốc nghiến răng nghiến lợi nói, vẫy tay ra hiệu kêu bé cút ra ngoài.

Lâm Nam Phong cũng nghe lời, không dám cười, xoay người rời đi.

Tay bé vừa mới sờ lên cửa, Tần Thủ Quốc còn nói: “Cháu nên tìm cơ hội để thẳng thắn với mẹ mình, ông đây lười quản chuyện của cháu.”

Còn nói cả “ông đây” rồi, xem ra bác ấy bị bé làm cho tức giận không nhẹ.

Lần này bé đi ra ngoài không biết lúc nào trở lại, ít thì hai ba năm, lâu thì không biết lúc nào.

Bé đi ra ngoài nhiều năm như vậy không thẳng thắn với mẹ già không được!

Lâm Nam Phong quay đầu cười nói: “Bác yên tâm, cháu sẽ tìm cơ hội để nói với mẹ.”

Tần Thủ Quốc nhìn thấy bé cười như vậy thì cảm thấy không hền yên tâm chút nào, vốn dĩ chỉ có một con mắt giật giật, nhưng sau đó lại thay đổi thành cả hai bên.

Đây là có chuyện gì?

Lúc Tần Thủ Quốc đi ra, thức ăn đã được mang lên bàn, mắt híp lại giống như dán giấy.

Lâm Chính Nhiên thấy vậy khó hiểu nói: “Đến giờ ăn cơm rồi anh còn nháo cái gì vậy! Con trai không nghe lời, cha cũng muốn làm phản hả?”

Tần Thủ Quốc lo lắng liếc mắt nhìn hai đứa con trai nhỏ bị Đa Bảo phạt đứng.

Anh có thể làm gì được?

Anh còn phải bày ra khuôn mặt vui vẻ với vợ mình.

Lâm Chính Nhiên nhìn thấy anh cười nhưng trong lòng không vui thì có hơi mất hứng, nói thẳng với anh: “Anh đừng cười nữa, em sợ tối gặp ác mộng.”

 

break

Báo lỗi chương