Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 372

Trước Sau

break

Lâm Chính Nhiên nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy thì cũng không tức giận nữa, cô đưa tay sờ bím tóc đuôi sam của bé rồi mỉm cười theo.

Hai đứa trẻ sinh đôi dường như không biết buồn đi thẳng về nhà, cũng không quan tâm đến chuyện đánh nhau vừa nãy, nhưng không biết phía trước còn có sự trừng phạt đang đợi chờ bọn họ.

Tần Thủ Quốc tan làm thì đi đón Đa Bảo, vừa mới xuống xe thì gặp mấy mẹ con ở ngoài cửa.

Tần Thủ Quốc nhìn thấy Lâm Nam Phong giờ này ở nhà thì mắt không ngừng nhảy lên, rồi sau đó âm thầm thở dài.

Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng đến!

Hai anh em sinh đôi nhìn thấy anh cả giống như mèo thấy chuột, không dám chạy nhảy, xô đẩy nhau đi lên phía trước gọi “Anh cả” tử tế.

Đa Bảo tám tuổi nhưng đã có phong thái của một người anh trai, nghiêm mặt ừ một tiếng.

Một giây tiếp theo nhìn thấy mẹ và chị từ khúc ngoặt đi tới, khuôn mặt nghiêm nghị của Đa Bảo trở nên mừng rỡ nói: “Chị, chị được nghỉ sao?”

Đa Bảo nói chuyện đồng thời bỏ lại hai anh em song sinh chạy lên trước.

“Chị được nghỉ, lần này ở nhà lâu một chút, qua Tết Trung Thu mới đi.”

Tần Thủ Quốc ở cách đó không xa nghe Lâm Nam Phong nói vậy thì lộ ra biểu cảm “Biết ngay mà”.

Lâm Chính Nhiên ở bên cạnh cũng kinh ngạc nói: “Lần này nghỉ lâu như vậy, sao lúc nãy con không nói với mẹ?”

“Mẹ cũng không hỏi mà.” Lâm Nam Phong xoa xoa đầu Đa Bảo rồi cười phá lên.

Sau khi vào nhà Đa Bảo biết hai đứa em đánh nhau nên bận rộn giáo dục bọn họ.

Lâm Chính Nhiên đi tới nhà ăn muộn, thức ăn cũng không đủ ăn, nên cô phải xuống bếp nấu thêm hai món. Cô đang muốn gọi con gái lớn tới hỗ trợ, nhưng Tần Thủ Quốc đã gọi Nam Phong vào phòng làm việc, còn đóng cửa lại.

Đúng lúc này, Tần Tiểu Muội xách túi lớn túi nhỏ trở về.

Hôm nay là chợ phiên, bên ngoài có rất nhiều đồ, cô ấy ra ngoài mua một ít, bây giờ mới trở về.

“Anh trai em đâu, sao anh ấy không giúp chị.” Tần Tiểu Muội thấy có mình chị dâu ở trong bếp thì đi vào hỏi.

Bệnh của Tần Tiểu Muội dã khỏi, chỉ là cô ấy không nhắc tới chuyện trước kia và chuyện quê hương nữa.

Ngay cả Lâm Chính Nhiên và Tần Thủ Quốc cũng rất thận trọng khi nhắc tới Lý Phi và Giang Nguyên, chỉ sợ thấy cảnh tổn thương cảm tình.

“Nam Phong trở về, anh ấy gọi Nam Phong vào phòng làm việc nói chuyện, cũng không biết nói chuyện gì cứ thần thần bí bí.”

Tần Tiểu Muội mặt đầy tò mò đi về phía phòng làm việc.

Lâm Chính Nhiên thấy vậy thì bật cười.

Tần Thủ Quốc ở bên trong phòng làm việc dường như cảm nhận được, nhanh chóng đi tới mở cửa,

Tần Tiểu Muội dán cào cửa, đột nhiên cửa mở ra cô ấy lập tức ngã nhào vào bên trong, Lâm Nam Phong nhanh tay đỡ cô ấy từ phía sau.

“Cô nhỏ, hai tháng không gặp cô càng ngày càng giống đặc vụ đấy.” Lâm Nam Phong đỡ lấy cô ấy cười nói.

“Đứa trẻ này!” Tần Tiểu Muội lúng túng đứng dậy: “Không biết lớn nhỏ gì cả.”

Cô ấy vừa nói xong thì lập tức bỏ chạy trốn trong ánh mắt trưởng bối giống như anh trai mình.

Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, Tần Thủ Quốc nhìn người ở phía trước mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc có hơi không thích ứng được.

Lâm Nam Phong đứng thẳng chắp tay sau lưng, dáng vẻ không giống ngày thường.

Trên mặt bé cũng không còn dáng vẻ vui cười trước đây, chỉ còn ý chí kiên định, ánh mắt cứng rắn, bộ quân trang trên người càng lộ ra vẻ hiên ngang.

“Cháu được nghỉ nửa tháng?” Tần Thủ Quốc dò hỏi.

Người trong đội trước khi đảm nhiệm chức vụ thì đều có một nửa tháng nghỉ phép để ở bên cạnh người thân hoặc xử lý chuyện riêng.

Điều này là do Tần Thủ Quốc định ra, sao anh lại không biết chứ?

Lâm Nam Phong cũng không dài dòng, nói thẳng với anh: “Nửa tháng sau cháu sẽ đi, địa điểm đã chọn xong rồi, đi nước M.”

Tần Thủ Quốc hít sâu một hơi, vẻ mặt lập tức căng thẳng.

 

break

Báo lỗi chương