Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 371

Trước Sau

break

“Chúng em là em trai của chị địa lôi gọi là tiểu lôi, chúng em không giỏi thì ai giỏi?” Em Ba nhìn chị hỏi: “Có đúng không chị?”

Ở đây còn có chuyện của chị sao? Chị từ chối trả lời vấn đề này.(;¬_¬)

Từ phía xa, Lâm Chính Nhiên nhìn thấy con gái đưa con con trai trở về, khuôn mặt tự nhiên hào phóng đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc và không thể chịu đựng nổi nữa.

Câu nói đầu tiên khi Lâm Nam Phong nhìn thấy mẹ: “Mẹ quản tốt con trai của mình đi!”

Lâm Chính Nhiên không muốn quản, dù có nói gì thì hai tên nhóc này cũng không nghe, những gì nên làm cô cũng đã làm rồi, dù sao cô cũng cảm thấy rất phiền khi phải để ý tới bọn chúng.

Cô tiến lên nhìn thật kỹ con gái một lúc lâu rồi nói: “Con gầy đi rồi!”

“Chỉ là người con dài ra thôi!” Lâm Nam Phong buông hai người em trai xuống nói: “Bây giờ tối ngủ xương cốt con vẫn luôn kêu vang, hai tháng cao thêm được ba centimet, hiện tại con cao một mét sáu bảy rồi!”

Chiều cao hiện tại của bé đã là chiều cao khi trưởng thành, nếu tiếp tục phát triển thì sau khi trưởng thành bé có thể cao ít nhất một mét bảy.

Lâm Chính Nhiên buồn rầu sờ nắn vai con gái, hai đứa con trai vây xung quanh cô cũng không để ý tới.

“Người dài ra sao xương cốt lại kêu vang được chứ?”

“Bác sĩ Lương bảo là bị thiếu Canxi, còn nói đó là chuyện bình thường.” Lâm Nam Phong nắm lấy tay mẹ cùng nhau trở về nhà.

Hai tên nhóc không chịu yếu thế, cũng muốn nắm một tay còn lại còn mẹ, còn không ngừng tranh giành cãi nhau.

Lâm Chính Nhiên cảm thấy hai thằng cu này thật phiền phức, đi được một đoạn thì bỏ rơi tụi nó nắm mỗi tay con gái.

“Bác sĩ Lương có nói ăn gì để bồi bổ không?”

Lâm Nam Phong nhỏ giọng nói: “Nếu ở đời sau thì chỉ cần uống một ít thuốc, nhưng bây giờ chúng ta ở đây với điều kiện này thì chỉ có thể uống canh thôi, canh xương.”

“Mẹ, con cũng muốn uống.”

“Con cũng muốn uống, con chắc chắn sẽ uống nhiều hơn chị.”

Hai anh em lại tiếp tục xô đẩy nhau, giống như ai nói to hơn thì người đó có lý.

Lâm Chính Nhiên không nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của hai anh em, cô cúi đầu hỏi hai anh em sinh đôi.

“Hai con đánh nhau với ai?”

Lâm Nam Phong nói: “Hai đứa thấy việc chính nghĩa nên làm đó, lấy đá đập đầu người ta, khiến người tra trầy da tróc vảy.”

Bé trêu mẹ: “Đồng chí Tiểu Lâm, đồng chí như này là không được! Đồng chí không giống bên ngoài đồn đại chút nào, đóa hoa ăn thịt người đâu rồi? Đồng chí hãy mang hai phần công phu bảo vệ bác tôi năm đó ra để giáo dục bọn họ, đảm bảo hai anh em bọn họ sẽ trở nên dễ bảo.”

“Con bớt trêu chọc mẹ đi.”

Lâm Chính Nhiên tức giận nói: “Lão Tô này thật là nhỏ nhen, nếu không phải anh ấy thì ai gọi mẹ là hoa ăn thịt chứ? Mẹ là một người tốt, còn chưa đỏ mắt ghen tị với người khác, sao anh ấy lại gọi mẹ bằng cái tên này?”

Lâm Chính Nhiên nói tới đây lại tức giận, tại sao cô lại là một đóa hoa ăn thịt người được hả?

Lâm Nam Phong nghe thấy cô nói vậy thì cười gập cả bụng: “Chị Mao Mao kết hôn rồi, chị ấy còn nói đứa bé thứ hai có thể mang họ Tô cũng có thể mang họ Mao. Bác Tô không cãi lại được Mao Thục Phân, bởi vì chuyện này là do mẹ dựng lên, bác Tô tức giận nhưng không làm gì được mẹ, nên mới gọi mẹ là đóa hoa ăn thịt người.”

Lâm Chính Nhiên đột nhiên dừng bước, tức giận nói: “Đó là do anh ấy vô dụng, không dám làm mất lòng vợ, cho nên xúc phạm mẹ.”

Lâm Chính Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi, nếu tôi mà là một đóa hoa ăn thịt người thì tôi sẽ ăn thịt anh đầu tiên.”

Lâm Nam Phong bật cười thành tiếng.

Đó là một nụ cười tùy ý phóng khoáng dưới ánh mặt trời, cô gái mười bốn tuổi mặc dù có hơi xấu hổ về ngoại hình của mình, nhưng trông bé đã rất nổi bật rồi.

 

break

Báo lỗi chương