Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 370

Trước Sau

break

Bà cụ nhìn hai đứa cháu trai bị mất một mảng da trên đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng.

Khi còn ở trong thôn, bởi vì cha của cháu trai tham gia quân ngũ, cho nên mọi người ở chỗ nào cũng nhường nhịn nhà bọn họ.

Bây giờ thì hay rồi vừa mới tới đây đã phải chịu ấm ức.

Nếu biết như vậy thì đã không dẫn cháu trai theo quân, những người này cũng thật lợi hại, người ở trong thành mà không nói lý như vậy sao?

Mẹ Cương Đản ngăn Lâm Nam Phong lại, nhưng bé không lùi về phía sau, sau khi nghe thấy bà ta nói như vậy thì trợn tròn mắt.

“Cháu trai của bà là hoàng đế sao, thằng bé muốn cái gì thì tôi phải cho thằng bé cái đó hả? Hai đứa trẻ bảy tám tuổi mà còn không đánh lại được ba đứa trẻ còn đái dầm, bà đau lòng thì mang bọn chúng về dạy dỗ lại đi, chúng tôi không có thời gian ở đây nghe bà giảng đạo lý.”

Hai tên nhóc thối trong nhà dám làm việc nghĩa, lấy đá đập đầu người ta, vậy mà đối phương lại không chịu nói lý lẽ.

Lâm Nam Phong vốn định hòa giải, nếu chuyện này làm ầm lên thì phía đối diện cũng không chiếm được cái gì tốt.

Nhưng bác gái kia lại không muốn, cứ chỉ vào Lâm Nam Phong mà mắng, mắng bằng tiếng địa phương, ai nghe cũng không hiểu được, nhưng chắc chắn cũng không dễ nghe.

Mẹ Cương Đản đứng cản ở trước mặt bé, thái độ không buông tha của bác gái kia khiến người khác tức giận.

Đã tới giờ tan sở, người càng ngày càng đông, Lâm Nam Phong nhìn thấy con trai của bác gái, thấy anh ta muốn chuồn đi thì cao giọng nói:

“Chú Lữ, hai đứa con trai nhà chú bắt nạt người nhà liệt sĩ, chú có quản không?”

Theo lý mà nói chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, mọi người chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng là xong, nhưng bây giờ rõ ràng là bác gái kia không muốn buông tha cho bọn họ

Mọi người đều muốn một lời giải thích.

Bác gái vừa mới theo quân, đối với mấy chữ “Người nhà liệt sĩ” không có cảm giác gì, cho nên vừa nãy rất nhiều quân tẩu đã bảo bác gái nhanh chóng dẫn cháu trai đi.

Nhưng đối với quân nhân và người nhà mà nói thì hai chữ “Liệt sĩ” này khiến bọn họ đau đớn.

Đặc biệt với người thân của họ.

Bây giờ Lâm Nam Phong đã làm rõ ở trước mặt mọi người, bác gái muốn có lời giải thích thì cũng được.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, Lữ Đại Tráng lập tức tháo thắt lưng bên hông ra, đè hai đứa con trai xuống đánh đến mức trầy da sứt thịt ở ngay trước mặt mọi người.

Bác gái ở bên cạnh thì không ngừng gào khóc, nhưng không có ai muốn tiến lên ngăn cản.

Cha của Cương Đản mới qua đời chưa được hai tháng, phụ nữ có năng lực đồng cảm rất mạnh, đặc biệt là khi mọi người đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy. Những lời mà bác gái nói vừa nãy quả thật khiến người khác đau lòng thất vọng, cho nên không có ai muốn giúp đỡ bà ta.

Lần trước ở trong doanh trai có người bắt nạt người thân liệt sĩ, thế là bị người lớn trong nhà đá gãy tay, sau đó không chữa khỏi.

Lâm Nam Phong bởi vì chuyện này nên mới muốn giải quyết trong hòa bình, bé cũng biết nếu chuyện ngày hôm nay mà làm ầm ĩ lên thì hai đứa trẻ nhà họ Lữ kia chắc chắn sẽ xong đời, dù sao thì cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy!

Nào ngờ bác gái này cứ nhất quyết muốn nói lý lẽ!

Hai tên nhóc nhà họ Tần vui vẻ ôm lấy bắp đùi chị, cũng không sợ ban đêm gặp ác mộng.

Tay Lâm Nam Phong ôm lấy người, kẹp bọn họ ở dưới nách rồi đi về nhà.

“Chị em có giỏi không?” Em Hai ôm lấy eo cô cười hì hì hỏi.

“Em giỏi hơn.”

Em Ba vội vàng nói: “Em là người nhặt cục đá cho anh trai, em đập đầu cậu ta hai lần, còn nhiều hơn anh trai một lần, cho nên em giỏi hơn anh trai.”

Lâm Nam Phong chưa từng dạy dỗ trẻ con, vào lúc này thật sự không biết nên dạy như thế nào!

Hai đứa trẻ còn tè dầm ra giường này quá bạo lực, nếu cứ mặc kệ sau này sẽ trở thành “đại ca” mất.

 

break

Báo lỗi chương