“Tại sao người lớn nhà cháu không tới đây? Cháu có biết hai em trai của cháu đánh cháu bà đến mức sứt đầu chảy máu không.”
Bác gái chỉ hai cháu trai bên cạnh tức giận nói: “Cháu xem cháu trai của bà bị đánh thành dạng gì rồi, hai đứa trẻ nhà cháu tại sao lại hung dữ như vậy, hai cháu trai của bà cũng không đánh lại bọn họ được…”
Lâm Nam Phong nhìn theo tay của bà ta, hai anh em mặt mũi bầm tím sưng húp, trên mặt cũng có vết máu nhưng trông thảm hơn em trai nhà mình. Hơn nữa hai anh em bọn họ cũng lớn tuổi hơn chúng, Lâm Nam Phong lại liếc mắt nhìn hai cu cậu.
Em Hai ngẩng đầu nói với chị: “Ba người bọn em đánh hai người bọn họ, cũng không thua thiệt gì cả.”
Bây giờ bé hỏi hai anh em có bị thua thiệt gì không à?
Lâm Nam Phong bịt miệng em Hai lại, để tránh việc cậu bé mất bình tĩnh.
Bà cụ này cũng không phải người điếc, nghe thấy em Hai nói vậy thì nhảy dựng lên mắng: “Thằng nhóc con hung dữ này, nếu như cháu ở trong thôn thì bà đã đánh chết cháu rồi…”
Em Ba thấy có chỗ dựa thì cũng hung hăng quay đầu lại: “Đồ hèn nhát đến từ nông thôn, chúng ta đã là đàn ông thì phải chiến đấu một mình, gọi phụ nữ ra mặt thì còn có thể diện gì nữa…”
Lâm Nam Phong vội vàng che miệng em Ba lại, một đứa trẻ còn đái dầm ra giường thì là đàn ông gì?
Không phải bây giờ cậu bé cũng đang dựa vào phụ nữ à, vừa nãy người ta nói sao cậu bé không hung dữ như vậy đi?
Đúng là đồ tiểu nhân.
Lâm Nam Phong âm thầm mắng một câu, bỏ tay em Hai ra hỏi cậu bé: “Các em đánh anh trai hửm? Tại sao lại đánh nhau?”
Em Hai tức giận nói: “Là bọn họ ra tay trước, bọn họ cướp kẹo của Cương Đản, còn đánh Cương Đản nữa, bọn em làm việc nghĩa đánh bọn họ phát khóc thì thôi.”
Cậu bé nói xong còn tiến lên một bước, khịt mũi khiêu khích người ở phía đối diện.
Lâm Nam Phong nhìn thấy bàn tay của bác gái chuẩn bị dừng lại ở trên đầu em Hai, bé nhanh tay nắm lấy cổ tay của bác gái, tạo áp lực đối với bà ta, nói: “Bà nói chuyện thì nói, còn muốn đụng tay đụng chân?”
Bác gái giằng tay ra, trên mặt lửa giận bừng bừng cháy đến mức mặt đỏ tới mang tai. “Nó đánh cháu tôi, bây giờ còn nhổ nước miếng vào tôi, tôi còn không thể giáo dục nó sao? Đúng là đồ vô giáo dục.”
“Bà cũng không có tư cách để giáo dục chúng nó.” Lâm Nam Phong nói thẳng: “Người không có giáo dưỡng chính là cháu nhà bà đó, nhà bà là cái thá gì mà con liệt sĩ cũng dám bắt nạt.”
“Nam Phong, thôi đi.” Ngay lúc này có một người phụ nữ ở bên cạnh tiến lên bảo bé buông tay ra.
Trên mặt người phụ nữ này lộ ra vẻ đau khổ, chân mày nhíu chặt, cách nói chuyện của cô ấy khiến bác gái kia dễ tức giận hơn, bà ta nhìn thẳng vào cô ấy nói:
“Nếu không phải vì viên kẹo của con trai cô thì cháu trai của tôi sẽ bị hai đứa nó đánh sao? Lúc này còn tới đây giả vờ làm người tốt gì chứ, người đàn ông đã chết của nhà cô có gì ghê gớm, ai thèm để ý tới chứ?”
Lúc này ở xung quanh có rất nhiều phụ nữ, bọn họ đều là người nhà của quân nhân, nghe thấy những lời của bác gái này không nhịn được chất vấn bà ta.
“Bà nghe xem bà nói như vậy có còn là tiếng người không? Bà vừa mới theo quân nên không hiểu chúng tôi cũng không thèm so đo, chuyện ngày hôm nay là bà không đúng, mau mang hai cháu trai bảo bối của bà trở về đi, sau này đừng có thèm muốn đồ vật của người khác nữa.”
“Cái loại gì không biết nữa.” Một người phụ nữ khác đang vây xem cũng nói.
Cô ấy đã nói thế nhưng bác gái này vẫn không làm theo.
Cháu bà ta bị đánh thành ra như vậy, bà ta muốn một lời giải thích vậy là sai sao?
“Tôi nói sai à? Nếu cháu tôi xin viên kẹo đó mà tụi nó cho, thì bây giờ đâu có nhiều chuyện như vậy. Còn không phải tụi nó keo kiệt, chỉ là một viên kẹo mà đánh đứa trẻ đến mức vỡ đầu. Không phải con nhà các cô bị đánh, các cô đương nhiên không cảm thấy đau lòng.”