Trước câu hỏi của Diệp Văn Châu, Lâm Chính Nhiên chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Tần Thủ Quốc lợi dụng chức quyền để sắp xếp cho con gái đi học thật ra là vi phạm kỷ luật, nếu người ngoài biết được việc này thì sẽ rất tệ.
Nếu không có người nào báo cáo thì thôi, nếu có người báo thì Tần Thủ Quốc sẽ bị ghi vi phạm kỷ luật rất nặng.
Cho nên mỗi lần người khác nói với cô như thế, cô chỉ cười không nói gì cả.
Nói Tần Thủ Quốc để cho người dạy Nam Phong nhiều năm như vậy, thế mà vẫn chưa dạy xong sao?
Cô phải tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với Tần Thủ Quốc, bảo anh không cho Nam Phong tới quân doanh nữa, nếu không người khác biết được lại không tốt cho anh.
Sau khi Lâm Chính Nhiên và Diệp Văn Châu tách nhau ra, người còn chưa về tới nhà thì Mao Thục Phân đã bế cháu trai nhỏ đi từ phía xa tới.
Cô ấy cầm một đống cơm hộp, thấy cô thì vội vàng kêu lên:
“Em mau lên đây lấy cơm hợp đi, cơm của em ở chỗ chị này.”
“Chị bận rộn nhiều việc, đợi em tự về lấy cũng được.” Lâm Chính Nhiên không cầm lấy hộp cơm, chỉ ôm lấy đứa trẻ ở trên tay Mao Thục Phân.
Đứa trẻ này là con của Tô Mao Mao con gái Tô Thục Phân, năm nay một tuổi, có một cái tên rất quê nhưng phù hợp với thời đại, gọi là Mao Đản.
Lâm Chính Nhiên trêu chọc Mao Đản.
Mao Thục Phân nói: “Chị cũng không định mang tới đây đâu, vốn dĩ chị và Nam Phong cùng đi ra ngoài, nhưng hai đứa nhỏ nhà em gây chuyện con bé phải qua xử lý.”
Lâm Chính Nhiên không muốn biết hai đứa trẻ lại gây ra chuyện gì, ngày nào cũng vậy cả, cô không quen nhưng cũng chấp nhận số phận của mình.
Hai đứa con trai nghịch ngợm này cộng lại có thể hư ngang những đứa trẻ ở một lớp học.
Lâm Chính Nhiên không muốn gặp con trai nhưng vẫn muốn xem con gái một chút.
Tháng trước Nam Phong được nghỉ nhưng không trở về, đã hai tháng rồi cô chưa nhìn thấy con gái, cho nên cô rất mong được gặp bé.
Lâm Chính Nhiên trả lại Mao Đản nói: “Chị cất cơm hộp vào phòng ăn giúp em, em đi xem Nam Phong một lát rồi sẽ lấy sau.”
Mao Thục Phân nghe thấy cô nói như vậy thì nói: “Em mau đi đi.”
Trong doanh trại này có người nào không biết vợ chồng nhà họ Tần yêu chiều con gái mình, mặc dù Nam Phong không ở đây nhưng Lâm Chính Nhiên vẫn thường nhắc tới.
“Em cũng đừng lo lắng quá, chuyện ngày hôm nay không phải lỗi của em Hai và em Ba, bọn chúng giúp con của liệt sĩ, cũng coi như lập công.” Mao Thục Phân cười nói: “Hai đứa trẻ này rất có năng lực, còn rất hung dữ, những đứa trẻ lớn hơn bọn chúng mấy tuổi đều bị hai anh em đánh cho kêu cha gọi mẹ.”
Cô ấy còn chưa nói xong, Lâm Chính Nhiên đã vẫy tay chào, Mao Thục Phân chăm sóc em Hai và em Ba, cho nên rất bao che người mình, những lời này đều có độ tin cậy không cao.
Mao Thục Phân nhìn thấy cô như vậy thì “hic” một tiếng, có hơi mất hứng.
Nhà bên đó thật náo nhiệt, không biết hai anh em nhà đó ăn gì mà lớn lên.
Khi trẻ con đánh nhau, bình thường gặp người lớn đều cảm thấy sợ hãi, nhưng hai đứa trẻ này lại không giống như vậy, cho dù mình có đúng hay không thì cũng trưng ra dáng vẻ mình có lý.
Nếu bạn đưa ngón tay về phía trước thì chúng sẽ há miệng chờ bạn, còn dám cắn bạn nữa đấy. Bạn tin hay không thì tùy.
Khi Lâm Nam Phong đến, hai đứa em trai bị một bà già chỉ vào mặt mắng, mặc dù hai anh em nhỏ nhưng không hề hèn nhát, vẫn ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn lại.
Bé tiến lên che chắn cho hai anh em ở phía sau, còn chưa kịp nói gì thì em Hai và em Ba đã ôm lấy đùi bé, vui mừng gọi chị.
Lâm Nam Phong dùng tay xoa đầu hai đứa trẻ, mái tóc ngắn ngủn khiến lòng bàn tay bé ngứa ngáy.
Bé cúi đầu quan sát thấy mặt hai anh em đều bị thương, ở trên mũi còn có vết máu đã khô, còn đứa trẻ kia nửa mặt sưng tấy.