Mao Thục Phân đột nhiên giơ bàn tay lên, Tô Anh Kiệt sợ hãi lảo đảo chạy ra bên ngoài. Không phải anh ấy sợ vợ, mà là có bóng ma tâm lý đối với người phụ nữ này.
Khi còn nhỏ Mao Thục Phân lớn hơn anh ấy vài tuổi, những đứa trẻ sinh ra ở nông thôn có sức mạnh rất lớn, Mao Thục Phân chính là một cô gái quê mùa.
Hồi đó, Tô Anh Kiệt đã bị cô ấy đè đánh rất nhiều lần, cho nên mỗi lần Mao Thục Phân giơ tay lên với anh ấy, là anh ấy vô thức muốn bỏ chạy.
Đây là bản năng sinh tồn của con người, đó là chuyện bình thường, Tô Anh Kiệt cũng không cảm thấy mất mặt.
Nhưng sau đó anh ấy nghe thấy tiếng cười lanh lảnh từ trong sân truyền ra thì khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Đúng là một người phụ nữ đanh đá, sớm biết như này thì hồi trước đi xin cơm cũng không tới cửa nhà cô.”
Đêm khuya, ở trong giấc mộng Tô Anh Kiệt chỉ cần nghĩ tới việc lấy một người phụ nữ quê mùa như Mao Thục Phân làm vợ lại hối hận đến xanh cả ruột.
***
Thoáng cái đã ba năm trôi qua, chớp mắt đã đến năm 1971*.
*Lúc này Lâm Nam Phong ~14t nhé
Ngày hôm nay, Lâm Chính Nhiên vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm sẽ đi mua cơm. Sau khi đưa hai đứa trẻ hơn hai tuổi đi nhà trẻ thì cô bắt đầu đi làm.
Nội dung công việc của cô rất dễ dàng đơn giản, đó là làm việc ở trong kho tư liệu.
Cô nhận tư liệu của mọi người, nhập vào và đăng ký, nội dung công việc mặc dù hơi nhàm chán nhưng được cái yên tĩnh, có nhiều thời gian.
Ngày bình thường đi làm, khi không có ai cô có thể làm việc riêng, học một vài thứ cũng không có người nào nói gì cả.
Lâm Chính Nhiên đã làm việc ở đây một năm, hơn nữa trong những năm này cô cũng không ngừng học tập.
Hiện giờ khi đi ra ngoài cô không còn mang dáng vẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt giống như khi mới tới đây nữa, trong mắt hiện lên sự cứng rắn.
Trong kho tư liệu chỉ có mình Lâm Chính Nhiên và một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi khác, sau khi đóng cửa họ cùng nhau đi ra ngoài.
“Chị Lâm, em thật sự rất hâm mộ chị! Không có cha mẹ chồng, cô em chồng lại nghe lời chị, còn có một ông chồng trẻ tuổi làm Phó Tư lệnh. Ba đứa con trai một đứa con gái, bây giờ con gái còn tham gia quân ngũ, không giống nhà chồng em. Bọn họ giúp em trông con mỗi tháng bọn em còn phải đưa tiền, mấy đồng tiền cũng phải tính toán rõ ràng, cuộc sống như vậy thật là đau đầu!”
Người ta hơn cô ấy mấy tuổi, là vợ của Phó Tư lệnh, còn cô ấy thì sao?
Cô ấy vẫn còn đang giãy giụa ở đáy xã hội.
Cái số mệnh này quả thật không thể so sánh được, cô ấy chỉ là một con gà rừng với Lâm Chính Nhiên mà thôi, đúng là không có so sánh thì không đau thương! Tức chết mất!
Số mệnh của Lâm Chính Nhiên quả thật rất tốt!
Một năm trước, Tần Thủ Quốc đã là Phó Tư lệnh, quả thật có rất ít người ba lăm tuổi đã là Phó Tư lệnh, nhưng những thứ này đều là Tần Thủ Quốc từng bước từng bước mà đạt được.
Người ngoài chỉ biết rằng anh tuổi còn trẻ đã có chức vị cao, cũng có rất ít người biết được anh mười sáu tuổi đã tham gia quân ngũ, tất cả mọi thứ đều do anh dùng mạng để đổi lấy.
Người cũng làm việc với Lâm Chính Nhiên tên là Diệp Văn Châu, cô phản bác lại Diệp Văn Châu.
“Con gái tôi không tham gia quân ngũ.”
Cô không giải thích nhiều, nhưng quả thật Nam Phong không làm quân nhân.
Diệp Văn Châu cười nói: “Không thể nào, không phải người bên ngoài đều nói Nam Phong làm quân nhân sao, hơn nữa còn nói con bé và con gái Hồ Ảnh An của trưởng khoa Trương là kiêu ngạo của doanh trại chúng ta.”
Ở bên trong doanh trại có nhiều nữ quân nhân, nhưng đa số đều là lính thông tin và lính nghệ thuật.
Giống như hai đứa nhỏ nhà cô và Trương Ái Mai khác binh chủng, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho nên Diệp Văn Châu rất hâm mộ cô, chồng giỏi giang như vậy, con gái cũng không chịu thua kém, số mệnh thật tốt!