Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 366

Trước Sau

break

“Em vẫn chưa tỉnh rượu đấy à?” Tô Anh Kiệt giơ tay sờ trán cô.

Mao Thục Phân né tránh tay của anh ấy, nghiêm túc nói: “Con gái em cũng có phần, dựa vào cái gì mà con bé lại mang họ của anh. Hơn nữa anh còn là đảng viên, phải đi đầu tiêu diệt bốn cũ, bây giờ là xã hội mới rồi, loại tư tưởng cũ này của anh không còn giá trị nữa…”

Tô Anh Kiệt ngắt lời cô ấy: “Những lời này là Lâm Chính Nhiên dạy em đúng không?”

Mao Thục Phân không nói lời nào, ánh mắt lấp lánh nhìn anh ấy, dáng vẻ nhất định phải được.

Vẻ mặt của Tô Anh Kiệt giống như đang bảo cô ấy cũng đi theo Lâm Chính Nhiên học điều xấu, chỉ tay vào cô ấy nói: “Anh biết cái người phụ nữ kia sớm muộn cũng dạy hư em mà.”

Tô Anh Kiệt nghĩ tới sức chiến đấu của Lâm Chính Nhiên tối ngày hôm qua, giọng điệu trở nên nghiêm túc thuyết phục người phụ nữ “đơn giản” của mình.

“Em cách xa cô ấy một chút, đừng có để người khác dùng làm súng mà không biết, cô ấy chính là đóa hoa ăn thịt người, chuyện ăn thịt những con cừu non giống như em đó.”

Tô Anh Kiệt còn “xùy” một tiếng: “Còn thời đại mới, tư tưởng cũ, hai năm không đọc sách mà còn đòi lên lớp giáo dục ông đây? Xem xem có được không?”

Mao Thục Phân nghe thấy Tô Anh Kiệt coi thường mình, thì nghiêm túc hỏi: “Xóa bỏ bốn cũ có phải do vĩ nhân nói ra không? Anh thật to gan dám nghi ngờ vĩ nhân?”

Ánh mắt của Tô Anh Kiệt lấp tức thẳng lên, anh ấy đi hai bước tới cửa, nhìn xung quanh rồi đi tới gần Mao Thục Phân chỉ vào cô ấy tức giận nói:

“Cô đang nói năng lung tung cái gì vậy, đừng có mang bầu không khí ở bên ngoài vào doanh trại, mình có địa vị gì không biết sao?”

Mao Thục Phân nắm lấy tay mình, tự tin nói: “Để tôi nói cho anh biết tôi có địa vị gì? Bây giờ chúng ta đang nói chuyện địa vị đúng không?”

“Không nói chuyện địa vị thì cô đúng là một người hèn nhát.” Tô Anh Kiệt nói: “Tôi chỉ có một đứa con gái cô còn muốn mang họ cô, như vậy thì có chuyện gì tốt chứ?”

Mao Thục Phân cũng có lý lẽ của riêng mình: “Anh ăn của tôi, dùng của tôi, tôi sinh con gái còn phải mang họ anh, vậy anh nói xem anh dựa vào cái gì?”

Tô Anh Kiệt bị những lời nói của cô chọc giận, đúng là một bà mẹ già thất bại.

“Dựa vào việc hiện tại cô vẫn khỏe mạnh, bây giờ cô đang ăn của ông đây, dùng của ông đây, như vậy được chưa?”

“Được cái rắm.” Mao Thục Phân phun nước miếng vào anh ấy: “Anh muốn mọi chuyện êm đẹp à? Đây là anh nợ tôi, anh nên cho tôi chứ.”

Tô Anh Kiệt lau mặt, chán ghét lui về phía sau mấy bước.

Phụ nữ là cái giống loài gì không biết, có thể phun nước miếng vào mặt người khác mọi lúc mọi nơi, bẩn quá đi mất, cái này có khác gì trâu bò ở nông thôn đâu? Quả thật là một người phụ nữ đanh đá.

“Cô thật vô lý.”

Tô Anh Kiệt âm thầm mắng Tần Thủ Quốc, nhìn vợ cậu dạy vợ tôi thành cái dạng gì đây?

Chính ông chồng yếu đuối là cậu, lại làm hại ông đây mất hết thể diện.

Tô Anh Kiệt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng hô khẩu hiệu thì nhìn đồng hồ.

“Tôi đi làm đây sắp muộn rồi, bây giờ tôi không có thời gian tranh cãi với cô, đợi tôi về rồi…”

Mao Thục Phân chống nạnh cười nhạt: “Đợi thì đợi, tôi sợ anh chắc.”

Tô Anh Kiệt vốn đã đi ra cửa, nghĩ tới dáng vẻ không hiểu lý lẽ của cô ấy, không nhịn được quay lại nói:

“Chuyện đổi họ của Mao Mao cô đừng nghĩ tới nữa, Lâm Chính Nhiên vốn là một người có tư tưởng chính trị vững chắc, cho nên đứa trẻ mang họ của cô ấy cũng tốt, cũng không có vấn đề gì cả. Bản thân cô không biết địa vị của mình là gì sao? Nếu Mao Mao theo họ của cô, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa? Còn nữa Tô Mao Mao và Mao Tô Tô cô cảm thấy cái nào dễ nghe hơn?”

Tô Anh Kiệt không cần cô ấy trả lời câu hỏi cuối cùng, tự hỏi rồi tự trả lời luôn: “Đương nhiên là Tô Mao Mao dễ nghe hơn rồi.”

 

break

Báo lỗi chương