Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 363

Trước Sau

break

Thu Ngọc Anh liếc nhìn chồng mình lạnh lùng nói: “Ông nói vậy là có ý tán thưởng, coi trọng cô ta sao?”

Ninh Hoài Nhân lại lật tiếp một tờ báo, nói: “Dù sao quan hệ với một người như vậy cũng có ích, cô ta không chủ động gây chuyện, gặp chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết, người như vậy có thể kết giao.”

Ninh Hoài Nhân là một người có lối suy nghĩ rất ích kỷ, bạn bè trong mắt ông ta chỉ có hai dạng người

Người có ích và không có ích.

Một nhà họ Tần đối với ông ta mà nói đương nhiên là có ích.

Công việc hiện tại của Tần Thủ Quốc có độ nguy hiểm cao nhưng cũng có quyền lợi cao, nếu anh chịu đựng vượt qua giai đoạn đầu, thì tương lai sau này của anh rất xán lạn.

Người như vậy đáng giá có mối quan hệ tốt.

Là vợ chồng vài chục năm nay, đương nhiên Thu Ngọc Anh biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì, bà ta cười chế giễu nói:

“Ông muốn có mối quan hệ tốt với nhà bọn họ, nhưng người ta lại không muốn có liên hệ gì với ông. Ông không thấy tối nay bọn họ mở tiệc chiêu đãi chúng ta như thế nào sao, bọn họ muốn vạch rõ giới hạn với gia đình chúng ta.”

Ninh Hoài Nhân ngẩng đầu nhìn bà vợ già của ông ta, không để ý mà còn cười nói:

“Người lớn có thể không còn liên hệ, nhưng bọn trẻ ở chung một chỗ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, gọi là gì nhỉ, à thanh mai trúc mã, ai biết được tương lai sau này sẽ có chuyện gì xảy ra chứ.”

Phương Cẩm Văn cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

***

“Tiểu Lâm, tiểu Lâm mau dậy đi.”

Lâm Chính Nhiên đang ngủ say, đột nhiên bị một giọng nói cao vút đánh thức.

Sau khi cô tỉnh lại thấy đầu óc quay cuồng, cô đỡ lấy đầu của mình cố gắng đứng dậy, cố nhớ lại lý do vì sao cơ thể mình mệt mỏi như vậy.

Mao Thục Phân ở ngoài cửa thấy người ở bên trong cả buổi không trả lời, thì không kiên nhẫn dứt khoát mở cửa đi vào.

“Sao chị gọi mà em không trả lời vậy!”

Lâm Chính Nhiên đang đau đầu nên không nói được lời nào, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Trên tay Mao Thục Phân ôm một đứa trẻ, lo lắng nói:

“Em có biết Lão Tần nhà em đặt tên cho đứa bé rồi không? Sao em không khuyên nhủ cậu ấy, để người khác biết được thì sẽ cười nhạo cậu ấy đấy, dù sao thì cậu ấy cũng là lãnh đạo mà.”

Lâm Chính Nhiên ngơ ngác nhìn cô ấy, khàn giọng nói: “Đứa trẻ có tên rồi sao?”

Từ khi sinh ra đến giờ đều gọi là em Hai, em Ba chứ không ai vội chọn tên. Trong thời gian ở cữ cô cũng đã suy nghĩ nhưng vẫn chưa biết đặt tên là gì cho hay.

Hai đứa trẻ này đối với cô mà nói có ý nghĩa rất khác, cô có thể tự mình quyết định, cho nên cũng không vội vàng đặt tên.

Hiện tại Mao Thục Phân nói như vậy, cô đã tỉnh rượu hơn nửa.

“Tần Thủ Quốc đặt tên cho con rồi sao? Tên là gì vậy?”

Lâm Chính Nhiên hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ, nếu như tên của con không được hay thì cô sẽ không đồng ý,

Mao Thục Phân thấy cô chẳng hay biết gì, không nhịn được nói:

“Không phải hai người đã bàn bạc về chuyện đặt tên cho con xong rồi à? Em Hai gọi là ‘Lâm Tranh Vanh’, em Ba gọi là ‘Lâm Canh Tân’.”

“Họ Lâm? Cùng họ với em á?”

Lâm Chính Nhiên hoàn toàn tỉnh rượu, cô vội vàng bò dậy xỏ giày.

Mao Thục Phân nói: "Nhà chị sáng sớm đã nói với chị, anh ấy nói tối hôm qua Lão Tần trò chuyện với bọn họ, bảo đứa trẻ sẽ mang họ mẹ.”

Cô ấy ôm em Ba tiến lên, đi vòng qua Lâm Chính Nhiên, tận tình khuyên giải: “Lão Tần nghĩ thế nào mà lại để đứa trẻ mang họ của em vậy? Nếu như để người khác biết không phải cậu ấy sẽ bị cười nhạo chết sao? Người ta lại cho rằng cậu ấy là một ông chồng nhu nhược!”

Lâm Chính Nhiên vốn đang rất vội, muốn đi hỏi Tần Thủ Quốc cho rõ ràng, nhưng nghe thấy Mao Thục Phân nói như vậy thì đột nhiên không nóng nảy cũng không định làm gì nữa.

 

break

Báo lỗi chương