Đa Bảo mới đi được hai bước, mẹ say rượu nằm trên giường bỗng nhiên lẩm bẩm gì đó, cậu không yên tâm lại chạy trở về, vỗ vỗ lưng mẹ để dỗ mẹ ngủ tiếp.
Đêm nay nhà họ Ninh rất yên ắng, bầu không khí trong nhà cứng đơ một cách lạ thường.
Thu Ngọc Anh nghe con dâu trở về kể lại những chuyện xảy ra ở bữa tiệc nhà họ Tần, bà ta nhìn Ninh Hoài Nhân bên cạnh rồi hừ lạnh một tiếng nói:
“Nếu sớm biết Tần Thủ Quốc là một kẻ vong ân bội nghĩa như vậy, thì trước đây ông không cần phải quan tâm đến cậu ta làm gì, nếu như không có ông thì hiện tại cậu ta chỉ là một tên lính quèn mà thôi!”
Ninh Hoài Nhân đang đọc báo nghe lời vợ nói như vậy thì không cho là đúng, dựa vào năng lực của Tần Thủ Quốc, nếu không có ông ta thì cũng sẽ có Bá Nhạc khác vươn tay ra với giúp đỡ anh.
Nếu không có một tên đồ tể họ Ninh như ông ta, bộ Tần Thủ Quốc sẽ không biết ăn máng heo khác sao?
Đúng là nực cười.
Phương Cẩm Văn chỉ cần nhớ đến bữa tiệc rượu này là trong lòng cô ta thấy khó chịu, đồ ăn thì rất ngon nhưng buổi tiệc này không phải bữa tiệc tốt lành gì.
“Sớm biết trước sẽ có chuyện này thì tối nay bọn con đã không thèm đi rồi, phiền phức muốn chết, ăn cơm còn suýt mắc cổ họng, hiện tại vẫn chưa nuốt trôi nổi, buổi tiệc tối khiến cả người lẫn tinh thần đều khó chịu”
Ninh Thành Vinh nghe thấy mấy lời này thì không đồng ý: “Sao em lại nói phiền phức muốn chết, em gáii khiến cho em mất mặt sao hay là người nhà họ Ninh khiến em mất mặt?”
Phương Cẩm Văn nhíu mày nhìn chồng mình: “Sao em lại có những suy nghĩ như vậy được? Ý của em là Lâm Chính Nhiên không phải dạng người tốt lành gì, người phụ nữ đó rất ngoan độc, trong một buổi tiệc đông người như vậy cô ta lại dám nói ra những lời như thế….”
Phương Cẩm Văn ngừng lại một chút, nhìn cha mẹ chồng rồi đến chồng mình rồi nói: “Hay là do Tần Thủ Quốc dạy cô ta?”
Ninh Thành Vinh lập tức bác bỏ lời này: “Không thể nào, không thể do Tần Thủ Quốc dạy đâu, nhiều năm trôi qua không lẽ em không biết tính cách của cậu ta. Cậu ta vẫn nể mặt nhà họ Ninh chúng ta, dù sao cha vẫn còn ở đây, cậu ta sẽ không ngu ngốc mà xé rách mặt mũi của hai nhà.”
Phương Cẩm Văn chỉ cần nhớ đến buổi tiệc tối nay là cảm thấy xấu hổ mất hết thể diện, hiện tại cô ta lại nghe thấy chồng mình bao che cho Tần Thủ Quốc, trong lòng cô ta càng tức giận hơn.
“Anh xem người ta là anh em tốt nhưng người ta có xem anh là anh em tốt gì đâu, nếu anh cảm thấy như vậy thì sao anh không đến tham gia bữa tiệc nhà người ta, sao lại bắt em đi chịu khổ như vậy? Anh không nghe lời Lâm Chính Nhiên nói đâu, còn điệu bộ cười cợt của cô ta nữa, như thể chúng ta vội vàng đến đó, bị bọn họ xé rách mặt mũi dẫm đạp trước mặt bao nhiêu người như vậy.”
Ninh Thành Vinh bị vợ nói vậy thì đỏ hết cả mặt, anh ta có hơi tức giận, nhưng dù có giận Phương Cẩm Văn thì anh ta vẫn không nói gì vợ mình.
Cô ta ở bên ngoài chịu nhục như vậy, tức giận thì cứ giận đi, về nhà thì cứ mãi lải nhải, bộ muốn cả nhà khó chịu theo cô ta hả gì?
Ninh Thành Vinh định mở miệng nói vài câu, thì bị mẹ bên cạnh ngăn lại.
Thu Ngọc Anh vỗ vỗ tay vịn, cười lạnh lùng nói: “Mẹ đã nói rồi không nên xem thường người phụ nữ đó, bây giờ thì tốt rồi, còn khiến gia đình chúng tra xào xáo ồn ào như vậy, Lâm Chính Nhiên đúng là lợi hại!”
Thu Ngọc Anh lại cảm thán khâm phục nói: “Nguyên nhân Tần Thủ Quốc nhìn trúng người phụ nữ kia, xem ra cũng không đơn giản như vậy, không chừng cậu ta xem trọng chính là chút thông minh nhỏ này.”
Ngay lúc này, Ninh Hoài Nhân ngẩng đầu lên nói: “Một người phụ nữ có thể khống chế toàn bộ cục diện trong tay, cuối cùng đạt được mục đích như mong muốn, này không thể nói là một chút thông minh mà phải nói là rất thông minh.”