“Dù hôm nay nhà tôi không cắt đứt với nhà họ Ninh, thì những tài liệu ngài giao chưa chắc gì ông ta đã phê duyệt, tôi chỉ cần đợi mấy năm thôi.”
Cao Nguyên Nghĩa vỗ vỗ tay lên vai Tần Thủ Quốc, vui vẻ cười ha ha.
Bà Tư lệnh ở trong xe uống say nên rất khó chịu, bà ấy không kiên nhẫn chờ được nên hối thúc ông chồng Tư lệnh của mình mau nhanh về, lúc này Cao Nguyên Nghĩa mới chào tạm biệt rồi lên xe rời đi.
Sau khi mọi người đã ra về, Lâm Nam Phong và Tiểu Muội quét dọn nhà cửa, Mao Thục Phân muốn ở lại giúp đỡ.
Nhưng Mao Thục Phân cũng say rồi, cô ấy cầm cây chổi trên tay, lắc lư lảo đảo qua lại, rồi ngã xuống ghế sô pha thở phì phò ngủ mất.
Lâm Nam Phong nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, bé không quan tâm định quét dọn tiếp, lại nghe thấy tiếng gọi của Tần Thủ Quốc gọi bé đến phòng sách.
Lâm Nam Phong có dự cảm về chuyện gì đó, bé đặt cây chổi xuống rồi đi đến phòng sách.
Sau khi Lâm Nam Phong vào phòng sách, bé đứng ở xa, nên chỉ thấy Tần Thủ Quốc bận rộn trước bàn làm việc, một lát sau anh ấn con dấu xuống một tờ giấy, rồi đưa tờ giấy có dấu ấn cho bé.
Lâm Nam Phong thận trọng nên không vội vàng nhận tờ giấy trên tay Tần Thủ Quốc, bé bước lên trước nhìn mấy chữ trên tờ giấy đó.
“Chiêu mộ đặc biệt?”
Lâm Nam Phong ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Tần Thủ Quốc, anh giải thích: “Từ ngày mai cháu chính thức trở thành học viên số 67, được chiêu mộ đặc biệt để nhập ngũ.”
Lâm Nam Phong chớp chớp mắt ngơ ngác nhận tờ giấy trên tay Tần Thủ Quốc.
Đúng là Lâm Nam Phong muốn đi lính, nếu không bé cũng sẽ không nhờ Tần Thủ Quốc tìm cơ hội
Tần Thủ Quốc có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của Lâm Nam Phong, cả người bé đều toát lên vẻ kích động vui mừng, đôi mắt to tròn như cái bóng đèn sáng lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm sống chung với nhau, Tần Thủ Quốc cảm nhận được sự vui mừng đến mức kích động từ trên người Lâm Nam Phong.
Tần Thủ Quốc nói: “Cháu cầm tờ giấy này, ngày mai đến tìm Diệp Thiên Đức báo danh là được.”
“Chuyện này gấp như vậy sao?
“Cũng không gấp lắm, nhưng cháu sẽ tụt lại phía sau người khác đấy.”
Tần Thủ Quốc nói: “Sau này mỗi tháng các cháu chỉ có hai ngày nghỉ, đến ngày nghỉ cháu hãy về nhà, từ ngày mai cháu sẽ trở thành một người lính, bản thân cần phải nghiêm khắc tuân theo kỷ luật.”
Tần Thủ Quốc cũng không muốn nói nhiều, mấy năm tới bọn họ đều ở tỉnh Túc, còn quá sớm để mấy đứa trẻ này nhận nhiệm vụ.
Lâm Nam Phong thấy Tần Thủ Quốc không nói gì nữa, thì vui vẻ cầm tờ giấy này định rời đi.
Tần Thủ Quốc vội vàng nói: “Cháu hãy lựa lời mà nói với mẹ cháu, phải nói chuyện cẩn thận, đừng chọc giận mẹ cháu đấy.”
Đối với Lâm Chính Nhiên thì đây chính là một chuyện lớn, chắc chắn cô sẽ rất tức giận khi biết chuyện này.
Lâm Nam Phong lại không nghĩ vậy, ngày nào còn vui vẻ thì cứ vui vẻ ngày ấy, đợi đến khi mẹ bé phát hiện thì thông báo cho mẹ biết sau cũng được.
Lâm Nam Phong không trả lời câu này, mà lắc lắc tờ giấy trên tay, ra vẻ lưu manh đọc một câu thơ:
“Lúc còn sống để ý gì chuyện phía sau, sáng nay có rượu sáng nay say…”
Sắc mặt Tần Thủ Quốc lập tức tối sầm lại, cháu thì vui vẻ rồi, nhưng đến khi A Nhiên phát hiện không phải chỉ có bác bị xui xẻo thôi sao?
Tần Thủ Quốc định gọi bé lại để nói chuyện nên thẳng thắn với mẹ sớm thì mới được khoan hồng, tTần Tiểu Muội ở bên ngoài nghe thấy câu nói của Lâm Nam Phong, cô ấy giơ cái chổi lên đánh vào mông bé.
“Đang sống tốt mà nói bậy nói bạ gì đấy…”
Lâm Nam Phong vội vàng né tránh, hiện tại Tần Tiểu Muội không còn giống như trước, có lúc tỉnh táo có lúc ngẩn ngơ, khiến người khác đoán không được.
Đa Bảo đang ở trong phòng chơi đùa với hai em trai, nghe thấy âm thanh tranh cãi ở bên ngoài thì chạy ra hóng chuyện.