Tần Thủ Quốc có hơi say, nhưng anh cũng biết phải giữ thể diện, dù sao thì anh cũng không phải trưởng quan bình thường.
Tô Anh Kiệt là người đầu tiên cười Tần Thủ Quốc: “Cậu còn chưa quen sao? Bây giờ cậu dám đi lên ngăn cản, không chừng em dâu sẽ không cho cậu một tí mặt mũi nào đâu, Trưởng tham mưu Tần à, chúng ta vẫn nên biết điều đi!”
Câu cuối chứa đựng sự cam chịu số phận.
Ở tỉnh Túc này, không phải chỉ có đàn ông biết uống rượu, ngay cả phụ nữ cũng không thua kém chút nào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Thủ Quốc cũng tỉnh rượu, còn Lâm Chính Nhiên đã say mèm, cô lăn ra ngủ say sưa.
Tần Thủ Quốc phải một mình đi tiễn khách, người khách cuối cùng rời đi chính là Cao Nguyên Nghĩa.
Cao Nguyên Nghĩa đứng ngoài cửa đưa cho anh một phần văn kiện mà không nói câu nào.
Tần Thủ Quốc nhướng mày, mở văn kiện ra xem.
Bên trong là tư liệu về học viên mới năm nay, Tần Thủ Quốc không hiểu lắm, Cao Nguyên Nghĩa ra hiệu bảo anh đọc hết. Tần Thủ Quốc cúi đầu cẩn thận đọc từng trang, cho đến khi nhìn thấy cái tên Lâm Nam Phong.
Khi Tần Thủ Quốc đọc tư liệu về “Lâm Nam Phong”, phần thông tin về cha là “Tần Thủ Quốc”, mẹ là “Lâm Chính Nhiên”.
“Con bé này!” Trong thời gian ngắn Tần Thủ Quốc không biết nên nói cái gì.
Lâm Nam Phong vậy mà lại âm thầm giấu Tần Thủ Quốc báo danh tham gia tiểu đoàn quân, nhưng vì thông tin “cha” không có nên con bé viết tên anh, khiến trong lòng anh có nhiều cảm xúc lộn xộn.
Lâm Nam Phong là một người trưởng thành, thật ra Tần Thủ Quốc đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không được bé công nhân nhận, đột nhiên lại bị gọi như vậy, khiến anh cảm thấy khá bất ngờ lẫn ngạc nhiên.
“Con bé đi theo con đường của ngài.” Tần Thủ Quốc ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng con bé sao lại tìm được ngài?”
Cao Nguyên Nghĩa cười nói: “Con nhóc Hồ Ảnh An đã dẫn Nam Phong đến nhà tìm tôi, vào ngày cô hai bé đến, Nam Phong đã nói với tôi rằng không muốn đi cửa sau mà muốn dựa vào năng lực bản thân, nhưng mà cô bé thiếu một cơ hội.”
Tần Thủ Quốc đóng tài liệu lại rồi nói tiếp: “Vì vậy ngài đã cho con bé cơ hội này.”
Cao Nguyên Nghĩa nói: “Tôi đã thử đứa trẻ này rồi, cô bé là một mầm cây tốt, các phương diện của cô bé đều giỏi hơn những đứa khác, sau này chắc chắn đứa trẻ sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ tương lai.”
“Cậu nghĩ thế nào?”
Tần Thủ Quốc không có gì phải suy nghĩ cả, đây là lựa chọn của Nam Phong, anh trả lại tư liệu cho cảnh vệ phía sau Cao Nguyên Nghĩa, nghiêm túc nói:
“Tôi tôn trọng lựa chọn của con bé.”
Cao Nguyên Nghĩa nghe vậy thì cười.
Cao Nguyên Nghĩa định chuẩn bị lên xe, nhưng đột nhiên quay lại nói với Tần Thủ Quốc: “Gia đình cậu có vẻ ổn rồi, lần này mối quan hệ giữa cậu và Ninh Hoài Nhân đã sạch sẽ, sau này cậu không cần phải qua lại có lệ với lão cáo già đó nữa, cứ tư ra tư, công ra công. Tôi muốn xem lão cáo già đó có làm mất mặt con gái và con dâu của ông ta không, đêm nay coi như chuyện này đã được giải quyết xong.”
Cao Nguyên Nghĩa lại nói tiếp: “Tôi đã gửi tài liệu bổ nhiệm cậu thành Phó Tư lệnh lên trên rồi, lão cáo già đó chắc chắn sẽ bị vướng mắc vì chuyện hôm nay, nhưng có thể coi đây là chuyện tốt, chí ít thì sau này cậu không còn bị ông ta thao túng nữa. Dù sao thì cậu vẫn còn trẻ, chẳng qua chỉ chờ thêm vài năm nữa.”
Vì sao Tần Thủ Quốc lại muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Ninh, lý do thật sự không phải vì việc phát triển trong tương lai của anh, những việc anh muốn anh sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng luôn có người muốn kiểm soát anh.
Tần Thủ Quốc cười gật đầu, Ninh Hoài Nhân đã hơn 60 tuổi, dù ông ta có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ có thể làm việc thêm mấy năm nữa thôi.
Thật ra Tần Thủ Quốc tưởng rằng muốn thoát khỏi nhà họ Ninh thì phải chờ vài năm sau Ninh Hoài Nhân về hưu, nhưng hôm nay A Nhiên ồn ào một trận như vậy, bây giờ có lẽ anh không cần chờ thêm vài năm nữa.