Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 359

Trước Sau

break

Không nói đến vụ hợp nhà hợp cửa gì đó.

Tình yêu bền vững dài lâu? Thứ Tần Thủ Quốc muốn không chỉ là tình yêu bền vững.

Tình cảm lúc ban đầu giữa anh và A Nhiên không phải là tình yêu, mà trong đó sự trách nhiệm lại nhiều hơn. Nhưng hiện tại đã không giống như trước nữa, anh hy vọng giữa cả hai không chỉ có như vậy…

“Hôn nhân hạnh phúc, trăm năm bên nhau.” Tần Thủ Quốc cầm ly kính rượu với Phương Cẩm Văn.

Ánh mắt Phương Cẩm Văn bỗng thay đổi, cô ta có thể thấy rằng Lâm Chính Nhiên ở trong lòng Tần Thủ Quốc có vị trí rất quan trọng, nếu không sao anh lại nói như vậy? Dù trong lòng Phương Cẩm Văn có suy nghĩ như vậy, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Ninh Thành Ngọc ở bên cạnh lại không chịu nổi, giờ phút này đối với cô ta mà nói, không khác gì bị tra tấn trước mặt tất cả mọi người.

“Hôn nhân hạnh phúc, trăm năm bên nhau” sao?

Thứ này vốn dĩ là của cô ta, nhưng hiện tại Tần Thủ Quốc lại hứa hẹn những điều này với người phụ nữ khác.

Đến lúc này Ninh Thành Ngọc mới giật mình phát hiện ra, tình cảm giữa hai người bọn họ có lẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa, cuối cùng vẫn không thể trở về như trước kia.

Ở phía xa, Mao Thục Phân chứng kiến tất cả chuyện này, cô ấy đột nhiên cảm thấy Ninh Thành Ngọc cũng thật đáng thương, buồn bã nói:

“Cô gái này phải hiểu thế nào mới là đủ, nếu không cuối cùng cô ta sẽ chẳng nhận được thứ gì cả.”

Mao Thục Phân nói tiếp: “Trước đây Ninh Thành Ngọc là một người nói chuyện rất hay! Nhưng hôm nay cô ta không nói được một lời nào trước mặt Tiểu Lâm, quả là đáng thương!”

Lâm Nam Phong ở bên cạnh chỉ nghe mà không nói gì.

Bầu không khí bên kia có hơi xấu hổ, người xung quanh thấy vậy vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Hai người các người đúng thật là một đôi hoàn hảo.” Có người cố ý cười chọc ghẹo nói: “Vợ hát chồng bè.”

Những người có mặt ở đây không ai ngu ngốc cả, lúc đầu có lẽ vẫn chưa hiểu rõ, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ thì sao có thể không hiểu được chuyện gì đang xảy ra chứ?

Hôm nay đúng là tiệc thôi nôi của hai đứa trẻ, nhưng thật ra bà chủ nhà muốn tranh thủ cơ hội này để ra oai và bảo vệ chồng mình.

Vẻ ngoài của Lâm Chính Nhiên trông rất yếu đuối nhưng lại rất giỏi ăn nói, cô chẳng qua chỉ nói vài lời đã giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại của Trưởng tham mưu.

Trên bàn ăn, Ninh Thành Ngọc liên tục uống rượu hết ly này đến ly khác, xung quanh cũng không ai muốn an ủi cô ta, ngoại trừ Phương Cẩm Văn thì không có ai quan tâm cô ta có buồn bã hay không.

Cơm nước no say, ở trên bàn đàn ông thì uống trà, phụ nữ thì uống rượu.

Tô Anh Kiệt thấy vậy thì chửi bậy: “Bà nội nó, thế giới này đảo lộn rồi, ba ngày nay không dạy dỗ người phụ nữ này, nên bây giờ cô ấy muốn làm phản.”

Tần Thủ Quốc nhìn thấy vợ mình với đôi mắt lờ mờ tiếp tục đi bồi rượu, anh muốn đi đến ngăn cản cô, thì bị Tư lệnh Cao gọi lại.

Vị Tư lệnh Cao này tên đầy đủ là Cao Nguyên Nghĩa, là lãnh đạo trực tiếp của anh.

Tư lệnh Cao nói một cách chính đáng: “Đây cũng không phải là một thói quen xấu gì, lâu lâu gặp gỡ uống vài ba ly cũng không sao, huống hồ hôm nay là một ngày vui, buổi tiệc này lát nữa cũng tàn thôi.”

Vợ của Tư lệnh cũng ở trong đám người đang vui vẻ uống rượu kia, ai mà không biết Tư lệnh có tiếng sợ vợ chứ.

Chỉ cần là việc vợ mình muốn làm thì ông ấy chưa bao giờ dám phản đối, tất cả những người ngồi ở đây có thể được xem như là người một nhà, đã ở bên nhau cũng mười mấy năm, ai mà không rõ tính nết của nhau.

Ý câu “bữa tiệc này lát cũng tàn” này, thật ra do Tư lệnh không dám đi đến ngăn cản mà thôi.

Tần Thủ Quốc cầm bình trà rót trà cho mọi người trên bàn, vừa nói: “Nhưng không thể để các chị em uống quá trớn được, nếu không mấy cô lại leo lên nóc nhà muốn lật ngói ra ấy chứ.”

 

break

Báo lỗi chương