“Con em sinh ra mang họ em thì làm sao? Ai có thời gian rảnh rỗi đi cười nhạo người khác vậy? Nhà người đó không có chuyện gì khác để làm hay gì?”
Cô lại hỏi: “Tần Thủ Quốc đâu rồi?”
Hai người ở đây nói chuyện lâu như vậy rồi mà không thấy người đi vào, chắc tám mươi phần trăm là đi làm rồi.
Tối hôm qua Tô Anh Kiệt uống say nên không tới đón cô ấy về nhà, sau đó Mao Thục Phân ngủ ở trên ghế sô pha nhà họ Tần.
Vì vậy, buổi sáng thức dậy ở nhà họ Tần, cô ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Thủ Quốc.
Cô ấy nói: “Lão Tần đang đi công tác, cậu ấy nói phải ra ngoài hai ngày, buổi sáng thấy chị còn bảo chị nói với em một tiếng.”
Mao Thục Phân đi theo sau cô ra phòng khách, vội vàng nói: “Để đứa trẻ mang họ của em, Lão Tần nghĩ thế nào…”
Lâm Chính Nhiên bị cô ấy đuổi theo hỏi thì đầu có có hơi ong ong.
Tần Tiểu Muội đang bận đun nước ở trong phòng bếp, bữa sáng đã bày sẵn ở trên bàn.
Lâm Chính Nhiên miệng lưỡi khô khốc, ngồi xuống rót cho mình ly nước rồi giang tay ra nói:
“Làm sao em biết được anh ấy nghĩ gì? Bây giờ em cũng muốn biết anh ấy nghĩ sao, nhưng chị cũng biết anh ấy không có ở đây.”
Cô nói xong thì cầm bánh bao mời: “Chị dâu ăn sáng chưa?”
Mao Thục Phân nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô, không biết tại sao lại bớt lo lắng hơn.
Buổi sáng vừa mới đi vào nhà, Tô Anh Kiệt đã kéo cô ấy lại bảo cô ấy hỏi thăm Lão Tần chuyện đổi tên cho con, cô ấy quả thật chưa ăn sáng.
Mao Thục Phân đặt em Ba ở trên giường nhỏ, cũng không khách sáo ngồi xuống ăn ngay.
Cô ấy vừa ăn vừa lấy thân phận người từng trải ra để nói với cô: “Chuyện đổi họ này phải thận trọng, đứa trẻ mà theo họ mẹ truyền ra ngoài thì người khác sẽ cười nhạo hai người chết mất thôi.”
Nói xong cô ấy còn lắc lắc đầu: “Hai người còn trẻ nên còn chưa hiểu chuyện! Chuyện nối dõi tông đường quan trọng như vậy sao có thể làm ẩu được.”
Lâm Chính Nhiên vẫn còn chưa hồi hồn sau khi nghe chuyện con trai mang họ mình, trước đó Tần Thủ Quốc không bàn bạc với cô, cho nên cô cũng không biết chuyện này.
Mao Thục Phân ở phía đối diện nói một lúc lâu, đơn giản chính là sợ người ngoài cười nhạo Tần Thủ Quốc đặt tên con không theo họ mình.
Lâm Chính Nhiên nghe hiểu những gì cô ấy nói, nhưng mà đây là chuyện của gia đình cô, người ngoài có quyền gì mà can thiệp?
Cho dù có, con của bọn họ, bây giờ là xã hội mới con theo họ mẹ thì có làm sao?
Lâm Chính Nhiên hỏi Mao Thục Phân: “Nhà chị chỉ có một đứa con, theo như những gì chị nói muốn nối dõi tông đường vậy không phải đến đời chị hương khói cũng bị chặt đứt sao?”
"Đúng vậy!"
Mao Thục Phân không sâu sắc bằng Lâm Chính Nhiên, cô ấy không biết rằng vào giờ phút này có người đang muốn khích bác ly gián.
Nói tới chuyện “Nối dõi tông đường” dường như Mao Thục Phân có gì đó muốn nói.
Sau khi chăm sóc cho Lâm Chính Nhiên trong một tháng ở cữ, Mao Thục Phân cũng hiểu cô rất rõ, biết cô là người rất nghiêm túc.
Cho nên cô ấy cũng không cảm thấy lo lắng khi nói chuyện với Lâm Chính Nhiên.
Cô ấy nói: “Trên đời này không thể nào phá vỡ lề thói cũ được, em nói chị có một thân bản lĩnh nhưng không thể sử dụng được, hiện tại con cháu cũng bị bẻ gãy ở trong tay chị, vậy sau này xuống dưới kia chị thật sự không có mặt mũi để đi gặp tổ tiên nữa!”
Cô ấy nói xong thì thở dài một hơi.
“Nhà chị không phải cũng có một đứa con gái sao?”
Lâm Chính Nhiên lấy một bát cháo, nói: “Chị để con bé lấy họ của mình, sau này đứa trẻ sinh con cũng lấy họ mẹ, thế hệ này không làm được nói không chừng đời sau có thể làm được. Những bản lĩnh của chị có thể truyền xuống, hương khói cũng không đứt đoạn được.” Cô vỗ tay: “Thật tuyệt biết bao.”
Lâm Chính Nhiên cũng từng nghe kể về Tô Anh Kiệt, anh ấy là một đứa trẻ được nhà họ Mao nhận nuôi, sau đó nhà họ Mao đối xử với anh rất tốt giống như con ruột, không chỉ cho cơm ăn áo mặc còn cho anh ấy đi học.
Nếu không thì bây giờ Tô Anh Kiệt cũng không thể trở thành một kỹ thuật viên nòng cốt.